“Đừng tự ý động vào đồ của tôi.” Cô từ phòng tắm vội vàng chạy ra, giựt lấytập tài liệu trong tay hắn, trừng mắt nhìn hắn cảnh cáo.
Hắn coi như không có chuyện gì, thản nhiên nhún vai “Anh đi tắm.”
Hắn vừa vào phòng tắm, cô vội vàng lấy tập tài liệu nhét vào túi xách, sau đónghĩ một chút, nhìn quanh phòng, lại lôi tập tài liệu ra giấu vào ngăn kéo dướibàn.
Cô tắt đèn, nằm lên giường, nghe tiếng nước trong phòng tắm. Cô biết hắn tínhngủ ở phòng cô lâu dài… Hắn lúc nào cũng vậy, việc gì cũng tự quyết định, cònchẳng thèm hỏi đến xem cô có đồng ý hay không…
Sáng sớm hôm sau, cô vừa tỉnh, chuyện phỏng vấn đã bay ngay vào đầu. Cô quayđầu nhìn gương mặt tuấn tú đang ngủ say, tự cảm thấy rất buồn cười. Có lẽ từthấp đến cao trong tòa soạn cũng chẳng ai có thể ngờ được nhân vật quan trọngcủa kì này lại đang nằm sát bên nàng, chỉ cách có mấy centimet.
Tổ biên tập nói lịch làm việc của hắn tuần này đã kín, nhưng Trịnh Trác lạiyêu cầu cô hôm nay phải có bài phỏng vấn. Cô biết Doãn Lạc Hàn đang cảm thấy cólỗi với cô, bây giờ chỉ cần cô mở miệng, hắn nhất định sẽ gật đầu ngay lập tức,nhưng sự kiêu ngạo của cô không cho phép cô làm như vậy. Như Trịnh Trác đã nói,công ra công, tư ra tư, không thể nhập nhằng làm một được.
Cô thở dài một tiếng, ngồi dậy rời giường, lại nghe thấy tiếng hắn động đậy,cô quay người lại thấy hắn đang mắt nhắm mắt mở nhìn cô cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-roi-ma-vuong-tong-tai/1996162/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.