Cha nuôi cau mày, trừng mắt nhìn quản gia “Xú tiểu tử về thì có gì đáng để màông phải hô to thế? Chắc lại giống như những lần trước, về chỉ để lấy tài liệugì đó rồi lại đi chứ gì, không cần quan tâm đâu.”
Cái gì? Doãn Lạc Hàn đã trở lại! Ly nước trong tay nàng suýt chút nữa thìtrượt xuống, cũng may nàng kịp định tâm lại. Nghĩ kĩ thì hắn ba nuôi không hợpnhau, nói không chừng đúng như ba nuôi nói, hắn về rồi sẽ đi ngay, cũng không cókhả năng lại ra ngoài này mà bắt gặp được nàng.
“Lão gia, ngài thật sự không vào trong sao? Thiếu gia khó lắm mới về….” Quảngia rất hiểu tính cách Doãn Lương Kiến, điển hình mạnh miệng mềm lòng, thiếu giakhi trở về thì làm bộ như không cần, nhưng khi thiếu gia đi rồi lại cả ngày ngồithở dài thơ thẩn…
“Không đi!” Doãn Lương Kiến nhăn mặt, dõng dạc nói to “Nó mỗi lần gặp ta đềucứ như gặp kẻ thù vậy, giờ lại mong ta ra đón tiếp nó về sao?!”
Mân Huyên cúi đầu uống một ngụm nước chanh, không biết phải nói gì trong tìnhcảnh trớ trêu này.
Đúng lúc này, một tiếng nói thong thả đã truyền đến “Cậu, là ai lại dám làmcho cậu tức giận như vậy ạ?”
Chính Vũ? Nàng quay đầu, Chính Vũ đang từ từ đi đến, vui vẻ nhìn nàng.
“Còn không phải là xú tiểu tử Lạc Hàn đó……” Doãn Lương Kiến theo bản năng trảlời, sau đó mới giật mình nhìn Chính Vũ hỏi “Không phải con về Hàn Quốc rồisao?”
Chính Vũ tao nhã đút hai tay vào túi quần,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-roi-ma-vuong-tong-tai/1996143/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.