Nhìn chú túm Ngải Phù đi xa, nội tâm Mân Huyên vô cùng phức tạp. Từ khiNgải Phù còn nhỏ chú đã dạy Ngải Phù có những suy nghĩ rất sai lầm về cuộc sống,dạy Ngải Phù bằng mọi giá phải được gả vào nhà giàu có, phải trở thành một phunhân. Kỳ thật nàng biết, tất cả đều là do chú tính toán, chú vốn muốn thông quađám cưới với Lôi thị để đạt được dã tâm có địa vị trong xã hội thượng lưu củamình… Đều là do chú đã làm hại Ngải Phù rồi….
“Em có sao không? Chúng ta về thôi.” Thấp thuần tiếng nói vang lên bên tai,nàng không nhìn hắn, quay đầu nhìn chằm chằm bãi đỗ xe, bất chợt ánh mắt dừnglại ở một thân ảnh đứng ở sau một cái cột, đó là……
Nàng thở gấp, thẳng tắp nhìn chằm chằm thân ảnh đó, đồng tử dần dần phóngđại, kìm lòng không đậu khẽ gọi ra tiếng “Chính Vũ……”
Cánh tay ôm lấy eo nàng bỗng trở nên căng thẳng, Doãn Lạc Hàn nghe thấy cáitên ấy cũng theo ánh mắt nàng nhìn qua, nhưng chẳng thấy gì, quay sang nàng thởdài nói “Em mệt quá rồi, mau mau trở về nghỉ ngơi thôi.”
Doãn Lạc Hàn vừa nhìn sang thì thân ảnh kia lại biến mất, nàng lo lắng muốnchạy tới, thân thể lại chao đảo, cũng may Doãn Lạc Hàn nhanh chóng ôm lấy nàng,thấp thuần tiếng nói nhẹ nhàng phả vào tai “Đầu gối và mắt cá chân của em phảibăng bó thôi.”
“Nhưng……” Nàng còn muốn nói gì, nhưng ánh mắt hắn đã ngăn lại “Có chuyện gìanh sẽ xử lý, đừng lo, sẽ không ai có thể làm tổn thương em được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-roi-ma-vuong-tong-tai/1996083/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.