Nàng chạy vào toilet, nhìn chính mình trong gương, trong đầu vang lêntiếng lão bá “Con cũng không cần lo lắng về con ta, mấy năm nay hắn giận dỗi,cũng không trở về nhà, trong nhà chỉ có một mình ta.”
Đi ra khỏi toilet, trong phòng im ắng, xem ra hắn đi rồi.
Nàng nhìn đồng hồ trên tường, cầm lấy túi bước ra cửa. Kim Chính Vũ nói chonàng một ngày để suy nghĩ, đính hôn là việc đại sự, nàng đương nhiên phải suynghĩ thật kĩ.
Vậy một ngày có thể đủ sao? Nàng hiện tại đầu óc đang rối như tơ vò, khôngthể nghĩ được gì, cảm giác của nàng đối với Kim Chính Vũ thực sự nàng cũng khônghiểu rõ, thật sự có thể từ thích dần dần trở thành yêu sao?
Đến công ty, văn phòng theo thường lệ lại là một cảnh vô cùng bận rộn khẩntrương, cách vách chắn giữa các bàn truyền đến tiếng gõ máy liên tục, nàng kéoghế ngồi, tiếng gõ bàn phím lại hết, Kỉ Tích Vân kéo ghế tiến lại gần nàng.
“Mân Huyên, Mân Huyên, nói cho cô biết chuyện này.”
“Chuyện gì vậy?” Mân Huyên nhìn Kỉ Tích Vân, đem túi bỏ vào trong ngăn bàn,bật máy tính.
“Đương nhiên là chuyện của cô rồi.” Kỉ Tích Vân nói nhỏ, vẻ mặt thần bí “Hiệntại văn phòng đang đồn lên, nói cấp trên họp để chọn Phó Chủ biên mới, mọi ngườiđều xem trọng cô. Chốc nữa cô thử qua bên Phùng Tĩnh Như hỏi xem, xem chuyện đócó thật hay không.”
Thì ra là chuyện này, Mân Huyên đang mở nắp bút hơi ngừng lại một chút, bìnhthản nói “Ừ, Tích Vân, cám ơn cô quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-roi-ma-vuong-tong-tai/1996058/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.