Nàng vội vàng nghe lời cất ảnh đi, nàng không tưởng dễ dàng vứt đi, trựcgiác nói cho nàng nhất định có bí mật gì, nếu không ba ba sẽ không kích động nhưvậy, liên quan đến lão bá sao? Nàng quyết định buổi chiều gặp mặt phải hỏi rõràng.
Nàng tới nhà hàng đã hẹn, thời gian vừa vặn là hai giờ. Nàng ngồi đối diệnlão bá, hắn ngẩng đầu nhìn nàng trong ánh mắt có chút cô tịch thương cảm.
“Mân Huyên, con đến rồi.”
“Vâng, hôm nay con đến vừa đúng giờ.” Nàng hiện ra khuôn mặt tươi cười, lãobá thoạt nhìn tinh thần không được tốt, chắc là lo lắng cho nữ nhân tên TầnPhương Ngọc, không biết bà ấy bị làm sao.
Doãn Lương Kiến tựa hồ nhìn ra nghi hoặc trên mặt nàng, cười yếu ớt nói “MânHuyên, con có chuyện muốn hỏi ta sao?”
Nàng nâng chén trà lên nhấp một ngụm, giờ phút này đầy bụng đều là muốn hỏichuyện kia, suy nghĩ một hồi, nàng chậm rãi mở miệng “Dì Phương đã đỡ chút nàochưa ạ?”
“Con cũng biết bệnh của bà ấy?” Hắn giật mình nhìn nàng, thở dài thật mạnh“Là ung thư phổi.”
“Ung thư phổi?” Nàng không tin lặp lại một lần nữa, vốn tưởng rằng là bệnhnhẹ, không nghĩ tới dì Phương đó lại bị bệnh nặng như vậy.
“Phải, hơn nữa lại còn là giai đoạn cuối.” Doãn Lương Kiến cúi đầu nói, tiếptheo là một tiếng thở dài “Ta cho dù có bao nhiêu tiền cũng không cứu được bàấy, bác sĩ nói nhiều nhất là sống thêm được một năm, nhưng dù sao vẫn phải chuẩnbị tâm lý……”
Hắn thanh âm thấp đi, sắc mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-roi-ma-vuong-tong-tai/1996047/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.