“Không thành vấn đề.” Hắn vô cùng thân thiết cúi xuống gần mặt nàng “Tôisẽ lập tức quay lại.”
Nàng đi đến cái góc đã hẹn, đến đó rồi mới thấy nơi này đúng là một vị trítốt, từ nơi này nhìn ra, có thể nhìn thấy Chỉ Dao khoác tay Doãn Lạc Hàn, khôngngừng nghênh đón tân khách, Chỉ Dao như con chim nhỏ nép vào người Doãn Lạc Hàn,mà tên kia vẻ mặt cũng sáng lạn vui vẻ vô cùng.
Vốn nghĩ rằng chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Chỉ Dao, nàng cũng sẽvui vẻ, bởi vì nàng rốt cục có thể không cần áy náy đối mặt với hảo hữu, hoàntoàn không ngờ nhìn Chỉ Dao cùng Doãn Lạc Hàn vui vẻ nhu hòa bên nhau, giống nhưmột tầng mây đen bao lấy nàng, ngực thoáng chốc cảm thấy đau nhói.
Vì cái gì? Vì cái gì lại có loại cảm giác này? Nàng liều mạng lắc đầu, bấtgiác lấy tay chặn lên ngực, lùi từng bước.
Nàng là đang ghen với Chỉ Dao sao? Có lẽ nào lại như vậy? Nàng như thế nàolại có thể ghen tỵ với hảo hữu của chính mình? Chỉ Dao có được hạnh phúc, nànglẽ ra phải cảm thấy vô cùng vui vẻ mới đúng, như thế nào lại cảm thấy ghentỵ?
“Mân Mân, em đau bụng phải không?” Một bàn tay đỡ lấy cánh tay của nàng,thương tiếc thanh âm kéo đến, Kim Chính Vũ trong tay nâng một đĩa điểm tâm, ánhmắt nhìn về động tác của nàng, lại nghĩ nàng đang bị đau bụng.
“Phải, đúng vậy, có thể là vì tôi đói nên bụng mới đau như vậy.” Nàng cắnmôi, đơn giản tiếp nhận cái đĩa trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-roi-ma-vuong-tong-tai/1996035/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.