Quan hệ cha con của bọn họ thật không tốt, lão bá cũng nhiều lần nói hắnlâu nay không trở về nhà, phân tích như vậy, nàng đoán rất có thể là Doãn LạcHàn vẫn chưa biết gì.
Doãn Lạc Hàn căn bản không biết chuyện nàng là con nuôi lão bá. Hắn chán ghétnàng như vậy, làm sao có thể đồng ý nhận nàng là em nuôi? Ngày đó lão bá nhấtđịnh là vì không muốn nàng băn khoăn, muốn nàng có thể đáp ứng nên mới cố ý nóinhư vậy.
Nàng dám trăm phần trăm khẳng định, tên kia biết chuyện này tuyệt đối sẽ nổitrận lôi đình.
Nàng khẽ sầu khổ thở dài, không khỏi bắt đầu cắn nhẹ móng tay. Đêm mai đitham gia lễ đính hôn liệu chuyện này có lộ ra, không đi vẫn tốt hơn, nhưng nàngđã muốn nhận lời với Kim Chính Vũ, hơn nữa hắn rất kì vọng vào đêm mai, hắn đemnàng giới thiệu cho gia tộc, cho họ hàng thân thích, để tương lai nàng và hắn sẽở bên nhau.
Kim Chính Vũ đã vất vả suy nghĩ như vậy, nàng thực không đành lòng phá hư,suy nghĩ lại rối tung lên, đơn giản nhắm mắt lại, trùm chăn lên kín đầu, quênđi, cái gì cũng không suy nghĩ, chuyện ngày mai thì để ngày mai tính.
Ngày hôm sau, Kim Chính Vũ mang theo bữa sáng đúng giờ tới đón nàng, nàng vừacất bước lên xe, di động trong túi liền rung lên.
“Mân Mân, mới sớm mà ai đã gửi tin nhắn cho em rồi?” Kim Chính Vũ khởi động ôtô, có chút ghen tuông nói “Đừng nói là tạp chí xã của các người giờ này đã việcnày việc kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-roi-ma-vuong-tong-tai/1996032/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.