“Là Lạc ca ca…. Là giọng của Lạc ca ca….” Trong phòng vang lên tiếng Chỉ Dao hétlên hưng phấn dị thường.
Cả người Mân Huyên không ngừng run rẩy, mồ hôi lạnh theo hai má chảy xuốngdưới, nàng liều mạng vặn vẹo cổ tay bị nắm chặt, quật cường cắn môi hạ quyết tâmkhông đi cầu hắn, nhưng mà Chỉ Dao sắp lao ra khỏi phòng, mà hắn cũng làm bộ nhưkhông có việc gì cầm lấy tay cổ tay nàng không buông, nàng biết chính mình khôngđấu lại hắn, thật sự là không đấu lại hắn được, nàng không thể không lựa chọnthỏa hiệp.
“Tôi…. Tôi cầu anh…. Cầu anh buông ra…. Tôi sai lầm rồi…. Tôi không nên dốigạt anh…. Anh muốn trừng phạt tôi như thế nào đều được…. Chỉ cầu anh đừng làmcho Chỉ Dao nhìn thấy tất cả… Cầu anh….”
Nàng đau khổ cầu xin, ném tự tôn xuống, dùng ánh mắt cầu xin nhìn khuôn mặtlạnh lùng của hắn, nàng không muốn làm thương tổn Chỉ Dao, thật sự không hềmuồn….
“Tốt nhất nhớ kỹ lời cô vừa nói. Ngẫm lại xem tôi sẽ trừng phạt cô như thếnào…..” Giọng nói ý vị thâm trường của hắn thốt ra khỏi đôi môi mỏng, lạnh lẽonhư lưỡi dao sắc bén đâm vào thân thể nàng.
Cổ tay nàng bị buông lỏng ra, thoáng chốc chân nàng mềm nhũn, lăng lăng rútlui dựa vào vách tường phía sau, tiếng bước chân dồn dập chạy ra cửa phòng.
“Lạc ca ca, Lạc ca ca, thật là anh….” Chỉ Dao chống vào khung cửa, vui sướngkêu lên.
“Chỉ Dao….” Đường cong trên khuôn mặt lạnh lùng kia lập tức liền trở nên dịudàng, hắn xoay người sang nơi phát ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-roi-ma-vuong-tong-tai/1995861/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.