Những sợi tóc màu nâu vàng che khuất hai tròng mắt, ngón tay thon dài cầm lấy khăn giấy được gấp chỉnh tề chà lau miệng từng chút một, bờ môi mơ hồ lộ ra mấyphần chua sót.
“Mân Mân, ăn no sao? Chúng ta đi thôi.”
“Kim Chính Vũ….” Nàng yên lặng nhìn hắn không đứng dậy, nàng không thể phánđoán hắn làm sao vậy. Kim Chính Vũ khác thường như thế, ánh mắt chứa tuyệt vọngkhông thể giấu diếm.
Chẳng lẽ thật là chính mình quên cái gì sao? Nàng lại tự hỏi, trước đây nàngkhông bị mất trí nhớ, não bộ cũng chưa từng bị thương.
“Buổi chiều không phải em muốn đi cửa hàng bánh ngọt sao? Tôi lái xe đưa emđi.”
Hắn một phen kéo nàng chạy ra nhà ăn, nàng mẫn cảm bắt giữ đến khuôn mặt nhìnnghiêng với đường cong lưu sướng của hắn như được bao phủ một lớp màn che u ám,hình như hắn có rất nhiều lời muốn nói cùng nàng, nhưng cuối cùng nàng lại khôngnghe đến cái gì cả.
Trong khoảnh khắc đi xuống cầu thang của nhà ăn, nàng đột nhiên cải biến chủý, lôi kéo hắn dừng lại, “Kim Chính Vũ, hôm nay tôi sẽ không đi cửa hàng bánhngọt. Chúng ta tìm một quán cà phê, cậu kể hết mọi chuyện quá khứ cho tôi biếtđi. Nếu thật sự là trước đây tôi từng nói gì đó với cậu nhưng không thực hiện,xin cậu nhắc nhở tôi một chút, tôi nghĩ tôi sẽ chậm rãi nhớ lại.”
Hắn chậm rãi quay người lại, trên mặt lộ ra nụ cười vô tội, “Nào có nóichuyện xưa gì đâu? Em suy nghĩ nhiều quá rồi.”
“Không phải cậu nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-roi-ma-vuong-tong-tai/1995857/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.