“Còn có không sai biệt lắm khoảng một tháng.” Chỉ Dao lắc lắc cánh tay GiảnQuân Dịch, làm nũng nói: “Anh à, dù sao tạp chí cũng là của anh, anh có thể dànxếp một chút thôi! Được không? Được đi mà!”
Giản Quân Dịch bị Chỉ Dao cuốn lấy có chút bất đắc dĩ, trầm ngâm một hồi,tiện đà mở miệng nói xong: “Ừm, vậy chúng ta đây mỗi người nhường một bước, emcó thể đến tòa soạn báo danh sau một tuần nữa, hơn nữa bây giờ có nhiều ngườitài giỏi tốt nghiệp như vậy, chúng tôi có rất nhiều sự lựa chọn.”
Mân Huyên nghe hiểu hắn ám chỉ, cắn môi do dự nửa phút, nhanh mồm nhanh miệngnói xong: “Em biết, công việc bây giờ rất khó tìm, em sẽ quý trọng cơ hội lầnnày, sẽ nghĩ biện pháp vượt qua. Anh yên tâm, một tuần sau em sẽ đến tạp chí đilàm đúng giờ.”
Về sau hắn chính là ông chủ của nàng, nàng đương nhiên phải tận dụng cơ hộilấy được thiện cảm của đối phương, bằng không về sau sẽ rất khó sinh tồn ở tạpchí, loại đạo lý nông cạn này đương nhiên phải nhất nghĩ liền thông.
Giản Quân Dịch gật đầu, quay đầu vuốt nhẹ khuôn mặt của Chỉ Dao, chậm rãiđứng lên, “Các em từ từ ăn đi, công ty còn có chút chuyện, anh đi trướcđây.”
Chỉ Dao cười ngọt ngào, vẫy tay với hắn, “Dạ, tạm biệt anh!”
Mân Huyên nhìn chằm chằm không nhúc nhích suất cơm trưa trước mặt, bụng bấtgiác kêu lên, Chỉ Dao hiển nhiên nghe thấy, nụ cười bật ra khỏi bờ môi, hai bàntay mảnh khảnh lướt qua bàn cầm lấy dao nĩa đặt vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-roi-ma-vuong-tong-tai/1995846/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.