Nàng lại chạy được một đoạn, không hiểu sao vẫn cứ cảm giác thấy ánh mắt kiagắt gao đuổi theo mình, không khỏi quay đầu lại, thấy hắn vẫn duy trì tư thế nhưcũ nhìn chính mình.
Nàng đột nhiên thấy hoảng hốt, không khỏi bước nhanh hơn, chạy hướng bến xebus.
Hơn bốn mươi phút sau, nàng về tới dưới lầu căn phòng mới thuê, bàn tay thòvào túi, do dự mình có nên bật lại di động hay không.
Bên tai vang lên lời hắn nói vốn định phái người theo dõi nàng, nàng quyếtđịnh bật di động lên, bằng không nếu hắn không tìm thấy nàng khẳng định sẽ gọiđiện thoại cho Từ Bang, sau đó chuyện nàng không ở biệt thự sẽ bị phát hiện.
Di động vừa khởi động, liền có mấy chục tin nhắn đến nhắc nhở nàng trước đócó cùng một dãy số gọi điện đến. Chỉ Dao ở trên lầu, nàng không thể đi lên, vìthế nắm chặt di động tựa vào cầu thang, lẳng lặng chờ, xem hắn có gọi lại tiếphay không.
Quả nhiên không quá bốn phút sau, di động liền vang lên, nàng nhanh chóngtiếp nghe, vừa mới a lô, chợt nghe thấy giọng nói nổi giận đùng đùng củahắn.
“Điện thoại của em làm sao mà không gọi được? Em đi đâu đó?”
“Tôi không có đi nơi nào, vừa mới phát hiện di động hết pin, liền lập tức sạclại.”
“Tốt nhất em đừng có đùa linh tinh gì đó. Hôm nay em có cùng Kim CHính Vũ gặpmặt không?” Hắn cách nàng microphone cùng cả một đất nước xa xôi, nhưng thanh âmcủa hắn vang lên vẫn sắc bén đến mức làm cho người ta run sợ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-roi-ma-vuong-tong-tai/1995837/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.