Chỉ Dao bất nhã lườm một cái, lắc lắc Mân Huyên vẫn không nóigì: “Kính nhờ! Mân Mân, bây giờ là thời đại nào rồi, cậu còn so đo đối phươngnhỏ tuổi hơn cậu sao? Lại nói, Kim Chính Vũ cùng lắm thì mới kém cậu có mộttuổi, cũng không phải hai ba tuổi, ba bốn tuổi hay năm sáu tuổi. Nếu hai ngườiđứng chung một chỗ, người khác liếc mắt nhìn lại, chỉ biết cảm thấy hai ngườikhông hơn kém nhau nhiều lắm.”
“Nhưng mà, mình…” Mân Huyên cứng họng, nàng không thể nói ra nguyên nhânkia.
“Không phản đối đi, Mân Mân, cho nên, cậu phải nghe lời mình, ừm…” Hai mắtChỉ Dao bay nhanh một vòng, thốt lên một câu: “Từ giờ trở đi, mình muốn tác hợpcho hai người thành một đôi. Như vậy về sau, chúng ta có thể cùng nhau cử hànhhôn lễ, ý này rất hay đúng không, làm mình nghĩ mãi mới ra được.”
“Cậu nghĩ cũng quá xa rồi.” Mân Huyên cảm thấy có chút buồn cười, lắc đầu:“Cho dù mình nguyện ý, cậu ta cũng đã có bạn gái. Chỉ Dao à, cậu không cần phảivội vã muốn mình “đẩy mạnh tiêu thụ” ra ngoài đâu. Đợi cho đến khi duyên phậncủa mình đến, tự nhiên mình sẽ nói cho cậu, cho cậu làm bà mai được rồichứ?”
“Ừm… Này còn kém không nhiều lắm.” Chỉ Dao nở nụ cười, còn chống cằm, “Tínhhuống mà mình biết là, Kim Chính Vũ rất lăng nhăng, nghe nói cậu ta đã có hơnchín mươi mấy bạn gái…”
Thấy Chỉ Dao không cường thịnh trở lại bức mình, Mân Huyên nhẹ nhàng thở ra,lại nghe đến Kim Chính Vũ có tới chín mươi mấy bạn gái, trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-roi-ma-vuong-tong-tai/1995824/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.