“Đưa cô bộ màu đen này, tôi muốn bộ khác.” Mân Huyên một tay cầm bộ quần áo côngsở màu trắng ngà, tay kia đưa cho Ôn Nhược Nhàn bộ màu đen, hai người đồng thờiđi vào phòng thử đồ.
Một lát sau, hai người đi ra, đứng trước gương to, dáng người cao gầy,bộ quần áo mềm mại vòng quanh thắt lưng mảnh khảnh, lộ ra hai chân thon dàithẳng tắp.
Hai bộ quần áo dường như được tạo ra để dành riêng cho hai người, lạilà không hẹn mà cùng nhìn nhau mỉm cười, rồi cùng nói với người bán hàng đứngbên cạnh, “Tiểu thư, tôi mua bộ này, phiền toái cô giúp tôi gói vào.”
Một lúc lâu sau, hai người đi ra khỏi cửa hàng, Mân Huyên cùng Ôn NhượcNhàn phất tay tạm biệt, Ôn Nhược Nhàn đề nghị cùng ăn bữa tối, nhưng bị nàng dịudàng cự tuyệt.
Nàng không biết Ôn Nhược Nhàn biết bao nhiêu phần trăm chuyện nàng cùngDoãn Lạc Hàn, ngồi cùng nhau ăn cơm khó tránh khỏi có chút xấu hổ.
Mang theo túi mua sắm đi về biệt thự, đến gần cổng lớn mới ngẩng đầu,nhớ ra không mang theo chìa khóa, không khỏi đùa cợt cười cười, nếu tối hôm quanàng không quên mang theo chìa khóa, sau đó không đi câu lạc bộ, hắn vẫn sẽ tìmmột cơ hội khác đối phó chính mình, chẳng qua là vấn đề sớm hay muộn màthôi.
Lấy tay đẩy cửa hông bên cạnh, thế nhưng mở ra một khe nhỏ, nàng thửđẩy tiếp, cửa hông chậm rãi bị đẩy ra.
Nàng nhẹ nhàng đi vào, nàng biết hắn ở nhà, vì ga ra bình thường vốntrống trơn hôm nay lại có một chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-roi-ma-vuong-tong-tai/1995794/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.