“Không thành vấn đề.” Hắn vô tình quặt tay lái, liếc nhìn nàng đang thở phìphì, tươi cười trên mặt càng rạng rỡ, “Thân hình của em thật khô quắt, không hấpdẫn chút nào, nên ăn nhiều một chút, nếu không một trận gió thổi qua cũng…”
Tiểu tử này không nói được câu nào ra hồn, nháy mắt mặt nàng đỏ thành mộtmảnh, “Đáng giận, Kim Chính Vũ, anh không được nói linh tinh, tôi giống như anhnói như vậy, tôi đây là thon thả được không, hiện tại đầy cô còn trăm phươngngàn kế muốn như tôi đâu.”
“Phải không?” Hắn nhìn nàng từ trên xuống dưới, con ngươi màu hổ phách xẹtqua một tia bỡn cợt, “Sao mà tôi không thấy?”
“Tóm lại, tóm lại… Không cần anh lo…” Nàng ngoảnh mặt nhìn ra ngoài, căn bảnkhông thể bác bỏ Kim Chính Vũ tiểu tử này.
Bên tai lại truyền đến tiếng cười của Kim Chính Vũ, xe thể thao gần đến bãiđỗ xe, đột nhiên giảm tốc dừng lại bên đường. “Mân Mân, em xuống xe trước, ở chỗnày chờ tôi, tôi đi đỗ xe.”
“Ah, được.” Nàng theo lời xuống xe, nhìn theo Kim Chính Vũ đi xa, nàng lâmvào mê mang, nàng phát hiện tuy mỗi lần bị Kim Chính Vũ làm tức giận đến chếtkhiếp, nhưng kì thật nàng một chút cũng không để trong lòng, hoàn toàn tươngphản mỗi lần nàng buồn bực tâm tình đều là cảm giác thả lỏng chưa bao giờ có,đến tột cùng là vì sao?
Gần mười một năm, nàng phải đeo cái danh con gái của kẻ giết người, vô luậnđi đến đâu đều bị người khác nhìn bằng ánh mắt chế ngạo, bởi vậy nàng học đượcdùng kiên cường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-roi-ma-vuong-tong-tai/1995762/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.