Chương trước
Chương sau
“Không thành vấn đề.” Hắn vô tình quặt tay lái, liếc nhìn nàng đang thở phìphì, tươi cười trên mặt càng rạng rỡ, “Thân hình của em thật khô quắt, không hấpdẫn chút nào, nên ăn nhiều một chút, nếu không một trận gió thổi qua cũng…”

Tiểu tử này không nói được câu nào ra hồn, nháy mắt mặt nàng đỏ thành mộtmảnh, “Đáng giận, Kim Chính Vũ, anh không được nói linh tinh, tôi giống như anhnói như vậy, tôi đây là thon thả được không, hiện tại đầy cô còn trăm phươngngàn kế muốn như tôi đâu.”

“Phải không?” Hắn nhìn nàng từ trên xuống dưới, con ngươi màu hổ phách xẹtqua một tia bỡn cợt, “Sao mà tôi không thấy?”

“Tóm lại, tóm lại… Không cần anh lo…” Nàng ngoảnh mặt nhìn ra ngoài, căn bảnkhông thể bác bỏ Kim Chính Vũ tiểu tử này.

Bên tai lại truyền đến tiếng cười của Kim Chính Vũ, xe thể thao gần đến bãiđỗ xe, đột nhiên giảm tốc dừng lại bên đường. “Mân Mân, em xuống xe trước, ở chỗnày chờ tôi, tôi đi đỗ xe.”

“Ah, được.” Nàng theo lời xuống xe, nhìn theo Kim Chính Vũ đi xa, nàng lâmvào mê mang, nàng phát hiện tuy mỗi lần bị Kim Chính Vũ làm tức giận đến chếtkhiếp, nhưng kì thật nàng một chút cũng không để trong lòng, hoàn toàn tươngphản mỗi lần nàng buồn bực tâm tình đều là cảm giác thả lỏng chưa bao giờ có,đến tột cùng là vì sao?

Gần mười một năm, nàng phải đeo cái danh con gái của kẻ giết người, vô luậnđi đến đâu đều bị người khác nhìn bằng ánh mắt chế ngạo, bởi vậy nàng học đượcdùng kiên cường bảo vệ, cũng quen với việc yên lặng thừa nhận tất cả. Nàng khônglộ ra quá nhiều cảm xúc trước mặt người khác, bởi vì nàng càng để lộ cảm xúc,bọn họ sẽ càng không kiêng nể gì mà cười nhạo nàng, kết quả bị thương vẫn làchính mình.

Có thể hay không, vô hình, nàng đã sớm đem Kim Chính Vũ trở thành người bạncó thể thổ lộ tình cảm, có thể không hề cố kị, trước mặt hắn lộ ra hỉ nộ ái ốcủa bản thân?

Bả vai bị một người vỗ nhẹ, nàng hoảng sợ, khuôn mặt đẹp trai của Kim ChínhVũ ánh vào mi mắt, “Nhập thần như vậy khẳng định là nghĩ đến tôi, em chắc là bịvẻ đẹp trai của tôi hấp dẫn đi?”

“Không có.” Nàng buồn bực đáp lại, tiểu tử này quá tự kỉ, vẫn là không nóicho hắn thì hơn, “Tôi đã đói bụng, chúng ta đi ăn chút gì đi.”

“Tôi biết nhà hàng Pháp đó đồ ăn rất được.” Kim Chính Vũ chỉ chỉ vào một nhàhàng Pháp trước mặt, nàng còn chưa phản ứng, đã bị hắn lôi kéo về phíatrước.

Nàng chưa bao giờ bị người khác phái kéo tay, vốn muốn giằng ra, nhưng nhìnthấy khuôn mặt cực tự nhiên của hắn, nàng hết băn khoăn, có lẽ hắn chính là nhấtthời tình thế cấp bách, nói sau chuyện lái xe thuê là nàng đổi ý trước, chuyệnnày làm nàng có chút băn khoăn.

Nghĩ như vậy, nàng cũng không định rút tay ra.

Lông mi đen đậm bao trùm đôi mắt màu hổ phách, nắm bàn tay trái mềm mại kia,cảm nhận ấm áp của nàng, lòng bàn tay hắn không hiểu sao chảy ra một tầng mồhôi.

Theo đạo lí mà nói, hắn từng kết giao vô số bạn gái, cảm giác thẹn thùng cóchút không yên tâm này không nên xuất hiện, nhưng chỉ cần nghĩ đến, đây là lầnđầu tiên mình nắm tay nàng, hắn liền không thể không chế được cảm xúc, hắn chờđợi ngày này ước chừng đã được một ngàn tám trăm hai mươi chín ngày.

Vừa bước vào nhà hàng, bên tai liền vang lên tiếng violon tao nhã, Kim ChínhVũ hình như là khách quen của nơi này, bồi bàn liếc mắt một cái liền nhận rahắn.

“Kim tiên sinh, chỗ ngồi đặc biệt của ngài đã chuẩn bị tốt lắm.”

Kim Chính Vũ lịch sự gật gật đầu, kéo Mân Huyên đi đến bàn gần cửa sổ, từ nơinày nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy cảnh phố xá phồn hoa, nếu đến là ban đêmkhẳng định sẽ đẹp không sao tả xiết.

Chọn xong thức ăn, bồi bàn lui xuống, Mân Huyên mở ba lô, lấy ra một tập tiềnđể lên bàn , trước mặt hắn:”Thật có lỗi, Kim Chính Vũ, buổi tối tôi không thểtiếp tục làm lái xe thuê cho anh. Số tiền này trả lại cho anh.”

Khuỷu tay tựa lên bàn, hắn nhìn chằm chằm nàng, “Từ ngày đó buổi tối dừng xetiếp cú điện thoại đó, em liền là lạ. Nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyệngì?”

“Không có gì, chính là cảm thấy không quá muốn làm.” Mân Huyên cố nặn ra mộtnụ cười, che đậy vẻ mất tự nhiên trên mặt.

“Số tiền này em cứ cầm trước.” Hắn lại đem tập tiền đẩy về phía nàng, thoảimái nói, “Nếu tôi thuê em đảm đương làm lái xe lâm thời của tôi, hơn nữa tôi cảmthấy chúng ta ở chung rất vui vẻ, nên tôi cũng tìm em tính. Tôi thanh toán tiềnlương một tuần, em chỉ làm ngày đầu tiên, như vậy đi, về sau chờ em có rảnh, emlại lái xe cho tôi, như vậy có thể chứ?”

Nàng kinh ngạc ngước mắt lên, nàng hoàn toàn không nghĩ hắn sẽ nói như vậy,không biết vì sao, thanh âm của hắn nghe vào tai lại có vài phần buồn bã, như làmột loại sợ hãi cực độ cự tuyệt ưu thương.

Đây là Kim Chính Vũ bất cần đời sao? Nàng không biết nói thế nào, kinh ngạcnhìn hắn, mãi đến khi bít tết của bọn họ được mang ra, không khí quái dị mới bịđánh vỡ.

Mân Huyên cầm lấy dao nĩa, bắt đầu cắt thịt bò, lại cảm giác được ánh mắt ývị sâu xa của Kim Chính Vũ vẫn dừng trên người mình, hắn nhìn ra cái gì sao?Không, không có khả năng, hắn cùng lắm mới chỉ gặp mặt mình mấy lần mà thôi,không có khả năng nhìn ra cảm xúc của nàng.

Vài phút sau, nàng không thể tiếp tục chịu loại tra tấn này, đơn giản ngẩngđầu, “Được rồi, được rồi, anh không cần cứ nhìn chằm chằm tôi, tôi đồng ý vớianh còn không được sao?”

“Thật sự? Không đổi ý?” Đôi mắt màu hổ phách sáng bừng, khóe môi hắn giơ lênnụ cười chiến thắng, “Một lời đã định.”

“Biết, biết, biết rồi.” Nàng cố gắng không lườm hắn, nhìn thấy vẻ đắc ý khônghề che dấu trên mặt hắn, không khỏi có chút hối hận, mình có phải hay không bịvẻ đáng thương của hắn lừa?

Tiểu tử này tuyệt đối là lừa gạt, đáng giận, hắn như sớm biết nàng sẽ mềmlòng đồng ý, nàng căm giận cắt tảng thịt bò, bỏ vào miệng nhấm nuốt, bỗng dưngnghe thấy giọng nói vui vẻ của hắn.

“Mân Mân, ánh mắt vừa nãy em nhìn tôi, có phải hay không có cảm giác tim đậpmạnh. Điều này chứng tỏ nội tâm của em vẫn là để ý tới tôi, em bắt đầu thíchtôi…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.