“Không… Không… Không cần…”Nàng liên tục lắc đầu, miệng còn đồ ăn, nói chuyện ấpúng. “Cháu cảm thấy kết giao bạn trai còn quá sớm, chờ cháu tốt nghiệp rồi tínhchuyện này sau.”
“Ừ, cũng tốt, hiện tại nên lấy học hành làm trọng.” Lão bá đồng ý, hơi gậtđầu, “Ha ha… Là ta quá nóng vội. Mân Huyên, bao lâu nữa cháu tốt nghiệp, côngviệc tìm được chưa, có cần ta hỗ trợ không?”
“Không cần, lão bá, cháu muốn tìm việc bằng năng lực của chính mình.” Nàngvất cả ăn xong bánh ngọt, lại nhấp mấy ngụm hồng trà, dùng khăn tay xoa xoa môi,“Lão bá, cháu thực sự cần phải đi.”
“Ừ, ta biết cháu bề bộn nhiều việc, đi thôi.” Lão bá cười ha ha gật gật đầu,“Người trẻ tuổi nên có tinh thần phấn đấu, Mân Huyên, thành tích của cháu vĩđại, lại là đứa nhỏ chịu được gian khổ, ta tin tưởng về sau cháu sẽ có sự nghiệpcủa chính mình.”
“Lão bá, cháu không tốt được như bác nói.” Mân Huyên đứng lên, đẩy ghế ra,“Cám ơn trà chiều của bác, còn có bánh ngọt thơm ngon, ngày khác rãnh rỗi, cháumời bác đi uống trà.”
Vẫy vẫy tay tạm biệt, nàng xoay người bước lên mặt cỏ hướng cánh cổng đi đến.Nhìn giờ giấc đã gần năm giờ, công việc vệ sinh trong cửa hàng mới làm được mộtnửa, nàng hiện tại phải chạy trở về làm xong kịp tan tầm, hơn nữa nàng còn muốnvề trước khi Doãn Lạc Hàn trở về, chuẩn bị bữa tối cho hắn, tuy rằng nàng cũngkhông muốn làm vậy.
***
Màn đêm dần buông xuống thành phố, nơi nơi là ánh sáng điện như ngọc quý, tôđiểm thêm hắc ám.
Mân Huyên đứng ở ngã tư, lo lắng chờ đèn đỏ. Buổi chiều trở lại cửa hàng bánhngọt, nàng bận túi bụi, nơi nơi đều có dấu chân cùng rác rưởi vất bừa bãi, nànglau dọn suốt hai giờ, sau đó lại bị quản lí sai bảo, phải lau nốt cửa kính đanglàm dở.
Khi vào phòng thay đồ thay quần áo, nàng cảm giác bụng có chút khó chịu, nhìnngày, mùng chín, nàng sao lại quên chứ, vội vàng lấy một túi băng vệ sinh điWC.
Đợi đến khi nàng được tan tầm, không khỏi có chút mê hoặc, tên kia luôn khôngcó tính nhẫn nại, về biệt thự không thấy nàng, khẳng định sẽ gọi điện thoại đến,nhưng mà di động tới giờ vẫn chưa vang lên.
Chẳng lẽ hắn bận quá, hôm nay tăng ca? Đúng rồi, nhất định là như vậy.
Đèn đỏ biến mất, thay bằng đèn xanh, nàng vội vàng đi qua vạch, bụng còn cóchút đau, làm phụ nữ thật thống khổ, hàng tháng đều phải trải qua loại đau đớnnày, dù sao hiện tại hắn cũng không trở lại biệt thự, bước chân không khỏi chậmlại rất nhiều.
Lúc mở cổng ra, nàng nhìn thấy xung quanh biệt thự, đèn đều bật lên, lại nhìnhướng biệt thự, bên trong cũng đã đèn đuốc huy hoàng, như thế nào mà…
Nàng nhịn đau, nhanh hơn cước bộ, chạy đến chỗ thay giày, nhìn thấy thân ảnhDoãn Lạc Hàn đang ngồi thoải mái trên chiếc sô pha xa hoa, nhíu mày gõ bànphím.
Xem ra tâm tình hắn không được vui vẻ, nàng đổi giày, hồi hộp bước vào, “Thậtcó lỗi, tôi về muộn.”
Hắn không ngẩng đầu lên, ngón tay lướt trên bàn phím cũng không có ý chậmlại, thanh âm bình tĩnh chậm rãi theo bạc môi phun ra. “Tôi đói bụng, đi làm bữatối.”
Này không giống lắm, thấy nàng về muộn, không có trào phúng cũng không có gìhờn giận hoặc tra hỏi, hết thảy quỷ dị làm nàng có chút kinh hãi.
Nàng sửng sốt một hồi, quyết định đi từng bước tính từng bước, buông xuống balô trên lưng, vội vàng xuyên qua phòng khách, đi vào phòng bếp.
Tủ lạnh đầy thức ăn, thoạt nhìn lúc dì Thẩm đi vắng đã mua dự trữ rất nhiều,nàng lấy ra thịt bò, cà rốt, rau cần, rất nhanh liền làm xong một phần Spaghettibò. Sau đó lại thuận tay làm một bát canh ngô ngọt ngon miệng.
Nàng đem spaghetti cùng canh bưng lên bàn ăn, sau đó lại đi vào phòng bếp,cởi tạp dề xuống, lúc đi ra, thấy hắn còn chưa lại đây.
Nàng xem thức ăn bốc khói nghi ngút trên bàn, chẳng may đợi nguội đi, nóikhông chừng hắn lại phát giận, vì thế đi đến phòng khách, thật cẩn thận mới mởmiệng: “Bữa tối làm xong.”
“Ừm.” Lông mi hắn khẽ rung động, buông máy tính trên đầu gối, hai chân thongthả bước qua nàng. “Em cũng lại đây luôn.”
Muốn nàng đi qua làm gì, sáng nay nàng phản bác hắn như vậy, lớn tiếng cãihắn, hiện tại không phải hắn muốn trả thù nàng chứ, sau đó mượn cớ nhục nhã nàngđi, nếu là như thế, nàng tuyệt đối không tiếp tục im lặng, nàng đã chịu đủ.
Nàng tuy rằng bán đứng thân thể của chính mình, nhưng nàng cũng có tôn nghiêmcủa bản thân, sẽ không cứ như vậy mặc hắn tra tấn.
Nàng tự nhận trước đây, nàng cùng hắn không có cái gì gọi là thâm cừu đạihận, hắn nhục nhã nàng hết lần này đến lần khác, vì sao hắn phải như vậy? Trừphi hắn là biến thái, có khuynh hướng thích ngược đãi người khác.
Cứ nghĩ ngợi như vậy, nàng đã theo hắn đến nhà ăn, đứng ở một bên nhìn hắnngồi xuống ghế, uống trước một ngụm canh ngô ngọt, nàng nhìn miệng hắn, âm thầmchuẩn bị tinh thần nghe hắn nói, kết quả không có.
Hắn lại cầm lấy dĩa chọn mấy sợi mì, mắt thấy hắn đã ăn một lúc, vẫn như cũkhông nói gì, hắn phút chốc ngẩng đầu, khuôn mặt tinh xảo như cẩm thạch nổi lênmột nụ cười yếu ớt.
“Em làm đồ ăn không có khả năng chỉ làm một phần, tại bếp hẳn là còn một ít,ngồi xuống cùng nhau ăn.”
Trong nháy mắt, nàng đã nghĩ mình hoa mắt, nàng không nhìn lầm đi, hắn thếnhưng đang cười, là ảo giác của nàng đi. Ma vương Doãn Lạc Hàn cả ngày trưng bộmặt âm trầm lạnh lùng với nàng, sao có khả năng đối nàng như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]