Chen vào dòng người đi vào công viên trò chơi, đầu tiên nhìn thấy tàu lượn, chỗmua vé đã có rất đông người xếp hàng chờ mua vé, Kim Chính Vũ bị nàng lôi kéo đixếp hàng.
Đợi đến lúc ngồi lên, nàng thật khẩn trương, tàu lượn bắt đầu chuyển động,khi thì bay lên không trung, khi thì xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, cảm giác cảngười dừng như bị thổi tung khỏi ghế ngồi, bên tai trừ bỏ tiếng hét chói tai chỉcó tiếng gió vù vù, nàng nhắm chặt hai mắt, cũng hét chói tai.
Kết quả, khi xuống dưới, chân nàng như nhũn ra, may mà lúc ấy Kim Chính Vũbắt lấy tay nàng, đỡ nàng ra ngồi ghế đá. “Bà cô, em có khỏe không. Nhìn em lúcbình thường kiên cường là thế, không thể tưởng được ngồi tàu lượn lại bị dọathành như vậy.”
Mân Huyên ngồi trên ghế mà thân thể tựa hồ còn chưa hết cảm giác xoay tròn,không khỏi lườm hắn. “Thực không hiểu, anh tiêu tiền bảo tôi làm hướng dẫn viêndu lịch của anh, hiện tại lại bảo tôi cùng anh cùng nhau vui chơi ở công viên.Không phải là anh nhiều tiền quá, tiêu không xong?”
“Em không nhớ rõ sao? Em đã từng nói ngồi tàu lượn có một loại cảm giác vuisướng đầm đìa, nếu tâm tình không tốt, ngồi tàu lượn xong, tất cả mọi phiền nãođều biến mất.”
Nàng tựa vào ghế, nhắm mắt để bình ổn tâm tình, đột nhiên nghe thấy thấytiếng nói mềm nhẹ của hắn, mang theo chút giống như ưu thương, nháy mắt mở mắt,giơ tay sờ trán hắn.
“Anh không phát sốt đi, những lời này cho tới bây giờ tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-roi-ma-vuong-tong-tai/1995743/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.