“Lăng tiểu thư, bính mang [碰忙] một chút.”
Bóng đen như không nghe thấy tiếng thét chói tai của nàng, đột nhiên mở miệngnói chuyện.
Bính mang? Có ý gì? Đối phương đọc nhấn từng chữ, thanh âm có chút kì quái,Mân Huyên nhìn kĩ, là một vị đại thẩm khoảng trên dưới năm mươi tuổi, biểu cảmtrên mặt có chút khô khan nghiêm túc, thân cao ước chừng chỉ tới cằm nàng. Thìra biệt thự này cũng không phải không một bóng người như nàng nghĩ.
Nghe một câu không đầu không cuối, Mân Huyên còn kịp phản ứng, đại thẩm cũngđã tránh ra. Dù sao hoàn cảnh trong biệt thự nàng còn chưa quen thuộc, chẳngbằng theo sau nhìn xem rốt cuộc là có ý gì.
Khi đi ngang qua căn phòng thứ hai, vô tình nhìn thấy cảnh cửa vốn khóa chặthơi hơi mở ra, lòng hiếu kì thúc đẩy nàng muốn vào xem, đại thẩm đi được cựcnhanh, nháy mắt đã biến mắt ở cầu thang, nàng chần chờ một lát, quyết định theosau, còn nhiều thời gian, một hồi trở về sẽ lặng lẽ đi vào.
Thân thể phát sốt khiến nàng đau đầu lợi hại, hai tay bấu vào tay vịn cầuthang, đi bước một theo sát đại thẩm tới đại sảnh, xuyên qua cửa hông của đạisảnh, vào một gian nhà ăn sáng ngời.
Đại thẩm quay đầu nhìn nàng một cái, chắc ý bảo nàng bước theo sau, hai ngườimột trước một sau đi vào một cửa hông khác, đi tới nhà bếp.
Đại thẩm không nói gì, trực tiếp chỉ vào đồ ăn trên bàn, lại chỉ chỉ nhà ănbên ngoài, Mân Huyên nháy mắt đã hiểu ý của bà. ” Bác bảo cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-roi-ma-vuong-tong-tai/1995710/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.