“Mân Huyên, cô nhi viện của chúng ta bị bắt dọn ra ngoài.”
Vẻ mặt Chuviện trưởng đầy bất đắc dĩ, “Khu đất bị tập đoàn Đường Thịnh thumua, nghe nói bọn họ muốn xây mấy biệt thự xa hoa ở đây. Nếu sáng mai chúng tacòn chưa dọn đi, bọn họ sẽ cho người đuổi chúng ta.”
“Nếu mọi người bị đuổi đi, mấy đứa nhỏ phải làm thế nào?” Nàng nghĩ tới vấnđề nghiêm trọng nhất.
Chu viện trưởng thở dài, ngồi xuống đối diện với Mân Huyên. “Đúng vậy, nàycũng là chuyện ta phát rầu. Ta từng đi gặp tổng tài tập đoàn Đường Thịnh, muốncầu anh ta thương mấy đứa nhỏ mồ côi, đem chỗ đất cho ta mượn tạm, chờ ta tìmđược chỗ khác, sẽ dọn đi, nhưng ngay cả mặt đối phương như thế nào ta cũng chưathấy, bảo vệ đã đuổi ta ra…”
“Những người đó là sắt đá sao? Vì đầu tư kiếm tiền, bọn họ không chưà mộtđường sống cho mọi người, rất đáng giận.” Nàng đập tay xuống bàn, lại là tậpđoàn Đường Thịnh, tên kia là ác ma sao? Làm ra cái chuyện ức hiếp mấy đứa trẻ mồcôi, trong lòng hắn tuyệt không thấy áy náy?
Rời khỏi cô nhi viện, tâm tình khó chịu của nàng không chút giảm bớt, lại còncàng thêm u ám.
Cô nhi viện bị bắt chuyển đi, bọn trẻ sẽ không có nhà để về. nàng rất muốngiúp mọi người, nhưng là nàng không có tiền mua đất, càng không có nơi cho bọnhọ dừng chân, chẳng lẽ thật sự bắt bọn nhỏ ăn ngủ đầu đường?
Không, khôngđược, tuyệt không thể để chuyện đó xảy ra. Ba năm trước, khi nàng rời khỏi cônhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-roi-ma-vuong-tong-tai/1995682/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.