Nàng đuổi theo ra phòng ngủ, Ngải Phù đã đến cầu thang lầu hai. Hôm nay dùthế nào, nàng nhất định phải nói rõ ràng với Ngải Phù. Ngải Phù nhìn nàng khôngvừa mắt cứ nói thẳng, không cần phải quanh co lòng vòng, rồi lấy quần áo củanàng ra trút giận.
Tuy biết rằng nàng làm như vậy rất có thể sẽ thành cái cớ để Ngải Phù nói vớichú cùng dì, nhưng hôm nay nhất định phải nói, nàng cảm thấy chính mình rốt cuộccũng không thể chịu đựng được Ngải Phù.
“Ngải Phù, chị có lời cần nói với em…” Nàng chạy đến mức ba bước cũng thànhhai bước đuổi theo Ngải Phù.
“Chị đổi ý?” Ngải Phù xoay người, vẻ mặt châm chọc nhìn Mân Huyên: “Lại muốnbộ váy này?”
“Đương nhiên không phải.” Mân Huyên nén giận, nắm chặt tay, “Chị muốn nói,nếu em thực sự thấy…”
Đúng lúc này, trên cầu thang lại vang lên tiếng bước chân, nàng không khỏiquay đầu lại nhìn, thấy chú một thân âu phục đang bước về phía các nàng, lời vừađịnh nói lúc nãy đành phải nuốt vào.
“Mân Huyên, cháu ở nhà, thật tốt quá, chú đang muốn gọi điện cho cháu. Hômnay là sinh nhật ba ba cháu, cháu sẽ không quên chứ?” Lăng Chính Đào vừa nói vừabước lại.
Mân Huyên hơi cắn môi, lúc trước nàng tính trưa nay dùng tiền làm thêm muamột chiếc bánh ngọt thăm ba ba, nhưng buổi sáng lại đụng chuyện với Doãn Lạc Hànthành ra chậm trễ, hiện tại đã quá trưa, buổi chiều nàng còn phải đi học, đànhphải dời lên buổi tối hoặc mai lại đi thăm ba ba.
“Cháu quên rồi đúng kông? Chú lại không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-roi-ma-vuong-tong-tai/1995671/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.