Di động bất chợt vang lên, nàng cúi người lấy ra, mượn cơ hội tránh đi ánhnhìn làm người ta ghê người kia, ngón ta đang định ấn nút nghe đã nhìn thấy tênngười gọi trên màn hình, cứng lại.
Chỉ Dao hẹn nàng sáng nay đi Shopping, nhưng nàng còn vội đến chỗ Doãn LạcHàn, sáng sớm đã ra bắt xe bus. Giờ Chỉ Dao gọi điện thoại đến, nhất định vì đếnnhà chú mà không nhìn thấy nàng.
Nếu như bây giờ nghe điện, Chỉ Dao hỏi nàng ở chỗ đâu, nàng biết trả lời nhưthế nào. Chẳng lẽ nói đang đang ở văn phòng vị hôn phu của cậu sao? Trong mắtChỉ Dao, nàng mới gặp Doãn Lạc Hàn lần đầu tiên hôm qua, nói như vậy nhất địnhsẽ làm Chỉ Dao hoài nghi. Nàng không nghĩ chỉ vì một kẻ như Doãn Lạc Hàn mà mấtđi người bạn tốt Chỉ Dao, đành phải mặc chuông reo.
Qua mấy chục giây, cuối cùng di động cũng ngừng vang, nàng nhẹ nhàng thở ra,vừa nhìn lên đã thấy đôi mắt u ám của Doãn Lạc Hàn hứng thú nhìn chằm chằmmình, chậm rãi cong khóe môi. “Là Chỉ Dao gọi điện đi. Sao em lại không nghe?Chẳng lẽ có tật giật mình?”
Biết rõ còn cố hỏi!
Nàng trừng mắt nhìn hắn, thả di động vào túi, lạnh lùng đáp lại: “Doãn đạitổng tài, hình như anh đang nhầm lẫn gì đó, người có tật giật mình nên là anhmới đúng. Anh đề ra hợp đồng như vậy sau lưng Chỉ Dao không thấy xấu hổ sao? Cònnữa, tôi lặp lại, tôi quyết không đồng ý kí cái hợp đồng hoang đường kia, quyếtkhông.”
Nàng vừa nói xong, bước nhanh về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-roi-ma-vuong-tong-tai/1995657/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.