“Xin hỏi cô có hẹn trước không?” Cô gái trước bục lễ tân không thèm ngẩng đầulên, tiếng nói như cố nặn mà ra. Những nữ nhân bụng đầy toan tính, chỉ têntổng tài nằng nặc đòi gặp, mỗi ngày nàng gặp phải đến mười mấy người.
“Có, hôm nay hẹn lúc chín rưỡi.” Mân Huyên vội vàng trả lời. Nàng tinh tườngbiết vẻ khinh thường trong giọng nói của cô gái trước mặt ẩn chứa cái gì, nhấtđịnh đã đem nàng ném vào hàng ngũ mấy kẻ luôn nhân cơ hội bám vào Doãn đại tổngtài của bọn họ kiếm chút tiền thừa đi.
Cô gái lễ tân vẫn không ngẩng đầu, bắt đầu lật xem giấy ghi lịch trình, khôngđầy hai phút sau, đã nghe thấy tiếng xin lỗi đầy mẫu mực: “Thực xin lỗi, tiểuthư, không tìm thấy thời gian cô hẹn trước.”
Mân Huyên hơi sửng sốt, vội vàng nói: “Không thể nào, là tổng tài của các vịgọi điện thoại nói thời gian cho tôi, tôi mới đến.”
Lễ tân vẫn không nói gì, ngẩng đầu dùng một loại ánh mắt hoài nghi nhìnnàng.
Không muốn giải thích vô vị thêm, Mân Huyên hơi mím môi, xoay người bước đi,tên kia có ý gì, ngày hôm qua ở nhà hàng Ý hắn bắt nàng tới đây, hôm nay nàngvất vả mới bắt xe bus tới được, lại không được gặp hắn.
Nếu như vậy, cũng không thể trách nàng nuốt lời. Chỉ cần nghĩ đến việc khôngphải nhìn thấy tên cuồng vọng khó chơi kia, thần kinh vẫn buộc chặt nhất thờinới lỏng. Nàng vui vẻ bước ra ngoài, đúng lúc đó, lại đụng phải một thân ảnh vộivàng đi tới.
“Lăng tiểu thư!” Nghe thấy có người gọi tên mình, Mân Huyên theo bản năngnâng mắt nhìn lên, Từ Bang thở phì phò, bước nhanh đến đứng thẳng cách nàng mộtthước.
“Hô… May quá… May mà tôi chạy đến. Tổng tài để sáng nay tôi chờ cô ở đạisảnh, tôi vừa tiễn một vị khách quan trọng, mới rời đi, để cô đợi lâu.”
“Không sao… Cũng may…” Nhìn Từ Bang đột ngột xuất hiện, Mân Huyên lắp bắpnói, thì ra Doãn Lạc Hàn để trợ lý chờ nàng ở đại sảnh.
“Lăng tiểu thư, đi bên này.”
Từ Bang không dừng lại, vội vàng nghiêng người dẫn nàng đến thang máy.
Muốn trốn cũng trốn không xong, nàng thở dài, cuống quít theo Từ Bang vàothang máy.
Từ Bang ấn nút tầng ba mươi năm, nhìn con số liên tục thay đổi trên đầu, MânHuyên chần chờ một hồi, mới thử dò hỏi: “Từ trợ lí, anh có biết hôm nay tổng tàicác anh tìm đến tôi có chuyện gì không?”
“Thật xin lỗi, Lăng tiểu thư, tổng tài chỉ nói tôi đón cô, còn chuyện gì cụthể, tôi cũng không rõ ràng.” Từ Banh ăn nói cẩn thận, dường như mấy câu nóikiểu này anh ta đã nói vô số lần. Trợ lí của Doãn Lạc Hàn quả nhiên là ngườikhôn khéo giỏi giang.
Không lấy được thông tin gì, Mân Huyên chán nản cúi đầu nhìn đôi giày dướichân. Hôm nay nàng cố ý xin nghỉ ở cửa hàng bánh đi đến đây, chính là muốn đemsự tình nói cho rõ ràng, không để hắn lại dùng chuyện đêm đó đến uy hiếpnàng.
Đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra, nàng theo sau Từ Bang đi ra, nháy mắtbước trên sàn nhà lát cẩm thạch. Ấn tượng đầu tiên về tầng ba mươi năm là rộngmở khí khái, nhưng giờ phút này sao còn tâm trạng ngắm nghía thưởng thức.
Từ Bang đi đến một gian phòng, đẩy cửa ra, nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay,nghiêng người mời Mân Huyên vào. “Tổng tài đang họp, mời cô đợi ở phòng tổng tàinăm phút, lát nữa tổng tài sẽ đến.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]