“Thì ra là như vậy.” Hắn có chút đắm chiêu xoa xoa cằm, mắt ánh lên chút lạnhlùng, nhún nhún vai. “Đại khái là tôi nhớ lầm.”
Nàng thở phào, may mà hắn nói vậy, nhưng câu tiếp theo của hắn lại một lầnnữa cướp đi hô hấp của nàng.
“Kết quả vẫn như cũ, chúng ta lên giường.”
“Anh…” Nàng chán nản vò nát khăn trải bàn phía dưới, đè thấp tiếng nói cấtchứa căm tức. “Chuyện đã qua, rốt cục anh còn muốn thế nào? Tốt nhất nói cho rõràng. Nếu anh muốn đùa cợt một cô gái bình thường như tôi, vậy tôi khuyên anhdừng cái loại hành động vừa buồn cười vừa ngây thơ này, trò đùa dai của anh làmtôi vô cùng phản cảm.”
“Tôi không có hứng thú trêu cợt em.” Hắn lạnh lùng, “Tôi chỉ muốn ngày mai emđến công ty tìm tôi, nếu không, tôi không ngại đem chuyện của chúng ta nói vớiChỉ Dao.”
“Anh đang uy hiếp tôi?” Nàng bất mãn trừng mắt nhìn hắn, vì câu nói này màtrở nên rối rắm. Tổng tài tập đoàn Đường Thịnh, Doãn Lạc Hàn quả nhiên khó đốiphó y như lời đồn, càng có thể nói hắn khó chơi đến cực điểm.
“Tùy em nói thế nào cũng được.” Hắn hơi nhướng mày, đôi mắt sắc bén nheo lại,“Em thử đoán xem nếu Chỉ Dao biết chuyện này sẽ nghĩ thế nào? Bên người tôikhông thiếu đàn bà, cô ấy sẽ cho rằng là em câu dẫn tôi, như vậy cái gọi là tìnhbạn hai người trong lúc đó…” Hắm tạm dừng một chút, cố ý nhấn mạnh hai chữ “Tìnhbạn”.
“Đồ hèn hạ, không cần nói nữa!” nàng đè thấp giọng, nhanh chóng cắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-roi-ma-vuong-tong-tai/1995637/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.