Một quán cà phê với bầu không khí ưu nhã, bản nhạc nhẹ nhàng cất lên, điềuhòa thổi nhè nhẹ xua tan cái nóng bức của ngày hè.
Một cô gái trong trẻo nhưng lạnh lùng ngồi cạnh cửa sổ bằng kính trong suốt,nét đẹp tinh xảo đầy vẻ kiều mị, mái tóc đen dài xõa tung, đôi mắt đầy vẻ kiênnghị, phía trên là hàng mi thon dài, mềm mại, môi nàng hơi nhếch lên, tiết lộmột tia lo lắng.
Người bồi bàn nho nhã mang lên tách cà phê thứ tư, rồi lẳng lặng luixuống.
Nàng là khách quen ở đây, mỗi lần từ nơi đó trở về, việc đầu tiên phải làm,chính là đến nơi đây lẳng lặng ngồi một lúc để ngẫm lại những hồi ức tốt đẹpđược cất giấu chỗ sâu nhất của kí ức.
Cửa bị đẩy ra, một thân ảnh xinh đẹp sải bước vào quán cà phê xa hoa. Tiếnggiày cao gót vang lên thánh thót theo nhịp bước, cô gái kia tự nhiên phóngkhoáng mà ngồi vào vị trí đối diện.
Người con giá này thoạt nhìn ưu tú, làn da trắng nõn, mái tóc uốn lượn càngthêm quyến rũ, hơi thở ôn nhu, toàn thân toát ra khí chất tao nhã mà caoquý.
“Mân Mân, sao lại đột nhiên hẹn tớ đến quán cà phê?” Cô gái nhẹ nhàng đem túiLV đặt ở bên cạnh, rồi lập tức quay sang nhìn bạn mình.
“Xem ra hôm nay cậu lại tới thăm cha.”
“Chỉ Dao, cậu biết không…” Mân Huyên chậm rãi mở miệng, hai mắt nhìn xa xămvề một điểm bất định, vẻ mặt có chút hổ thẹn cùng ảo não.
“Lâu như vậy không đi thăm cha, tớ cảm thấy tóc cha bạc đi rất nhiều. Tớ thậtlà đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-roi-ma-vuong-tong-tai/1755/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.