Chương trước
Chương sau
Đã hai ngày, Lăng Thần không xuất hiện, ngay cả về nhà cũng không có.

Hai ngày qua, sự việc Lâm Mộng bị bắt nạt liên tục diễn ra.

Vì hotseach dẫn đầu nên Lâm Mộng nhanh chóng chiếm thế thượng phong.

Những người nghi ngờ sự thiếu chuyên nghiệp của cô cũng bị nhắc đến vì Eva không tôn trọng các diễn viên và cho rằng Mộng Mộng cần phải trưởng thành hơn.

Lâm Thanh gần như nổi da gà khi nhìn thấy chủ đề này.

Cần trưởng thành?

Cô ấy có phải là một đứa trẻ chưa trưởng thành?

Tuy nhiên…bộ não của cô ấy cần sự phát triển thứ cấp.

Lâm Thanh hoàn toàn không bận tâm đến dư luận, thậm chí cô còn mong đợi cư dân mạng sẽ nâng Lâm Mộng lên một tầm cao mới.

Tuy nhiên, Lâm Mộng rất tự hào.

Buổi chiều nắng vừa phải, gió mát thổi dễ chịu, Lâm Thanh dắt Tiểu Hoa đi dạo trong sân.

Sân của sơn trang rất rộng, có hệ thống nước, hòn non bộ, đình, thậm chí có cả một khu rừng khổng lồ.

“Mẹ, chú còn chưa làm xong việc sao?” Tiểu Hoa lại hỏi.

Cô bé đã hai ngày không gặp chú mình, không, hôm nay là ngày thứ ba.

“Có lẽ.” Lâm Thanh không để ý.

Không có Lăng Thần lượn lờ trước mắt cô, cô cảm thấy rất thoải mái.

“Sao mẹ không gọi cho chú ấy hỏi xem.”

“Hoa Nhi, quấy rầy người khác làm việc là không lịch sự.”

“Vâng.”

Tiểu Hoa là một cô bé nhỏ nhạy cảm, mặc dù cô ấy muốn gặp chú mình nhưng cô ấy lại càng không muốn gây rắc rối cho chú mình vì chú của cô ấy đang bận nên hãy để chú ấy giải quyết công việc một cách lặng lẽ.

Lâm Thanh nắm tay Tiểu Hoa thản nhiên bước đi. Vừa rẽ vào một góc đường, hắn đã gặp Lâm Mộng cũng đang ở trong vườn.

Chỉ có điều, thay vì đi bộ, cô lại ngồi trên xe lăn, với người trợ lý ở phía sau.

Nhìn thấy Lâm Thanh, Lâm Mộng vẻ mặt khinh thường, “Này, nha hoàn cũng nhàn rỗi như vậy à?”

Lâm Thanh không chút do dự bước tới, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt: “Chân của ngươi làm sao vậy? Có người đá vào hố bùn đã gãy rồi sao?”

“Chân của ta không có việc gì, không có việc gì!” Lâm Mộng tức giận đứng lên

“Ngươi vừa mới bị gãy chân!”

“Chân còn khỏe mà còn ngồi trên xe lăn, người có tiền sao có thể thích thú như vậy?” Lâm Thanh giọng điệu nham hiểm nói: “Hay là ngươi đang tự nguyền rủa mình vì sớm ngồi vào xe lăn?”



“Cô……”

“Quả nhiên, các ngôi sao lớn vẫn biết hưởng thụ. Không giống như chúng ta, chúng ta chỉ có thể tự mình bước đi và nhảy múa phải không?”

Tiểu Hoa nhảy lên mấy cái rất phối hợp: “Mẹ, dì này không thể nhảy được sao?”

“Có lẽ vậy đó con.” Lâm Thanh cười khúc khích, “nhưng cô ấy vẫn có thể làm được khi tức giận như vậy.”

“Chậc chậc, chậc chậc, thật đáng thương, đầu óc không dùng được chân cũng không sao, bọn họ còn nhỏ đã tàn tật.” Tiểu Hoa thở dài, “Chúa thật công bằng. Cô ta đã làm mất đầu một số người và khiến chân cô ấy bị gãy”

Lâm Âm gật đầu: “Việc tốt có đôi.”

“Các ngươi nói đủ chưa?” Lâm Mộng tức giận nhìn bọn họ, “Các ngươi ghen tị à, ta thật không biết làm người giúp việc có cái gì kiêu ngạo như vậy.”

“Chúng ta tốt hơn bởi vì tứ chi của chúng ta khỏe mạnh phải không mẹ?”

“Chúng ta còn có đầu óc.” Lâm Thanh bổ sung.

“Mẹ, chúng ta đi thôi. Chúng ta không muốn chơi đùa với kẻ ngốc,” Tiểu Hoa kéo tay Lâm Thanh, “Có lẽ có người uống quá nhiều bùn rồi.”

“Ngươi… ngươi…” Lâm Mộng không ngờ rằng một đứa trẻ năm tuổi lại dám chế giễu cô, “Đúng là một đứa trẻ không có dạy dỗ, mẹ người cũng chẳng thể dạy ngươi.”

Lâm Mộng nhận ra.

“Cái gì, ngươi nói đúng?” Lâm Mộng có chút tự hào, “Đứa nhỏ này sẽ không phải là một đứa con hoang sinh ra do ngươi cặp kè với một người đàn ông đã có gia đình đúng không? Ngươi và người mẹ vô liêm sỉ của mình quả thực giống nhau.”

Đối mặt với sự ngược đãi như vậy, Lâm Thanh nhanh chóng điều chỉnh lại bản thân, sau đó quay lại với nụ cười rạng rỡ.

Nụ cười như vậy không hề rực rỡ.

Lâm Thanh tuy không trang điểm nhưng khuôn mặt vẫn xinh đẹp, với nụ cười đáng sợ lúc này, cả ngưuoif cô như một đóa hoa hông đầy gai cực kì nguy hiểm không ai dám đến gần.

Lâm Mộng lùi một bước, ngồi vào xe lăn.

“Cô định làm gì?”

Lâm Thanh bước tới chỗ Lâm Mộng và đẩy xe lăn của cô về phía trước mà không nói một lời.

“Dừng lại!” Lâm Mộng bắt đầu có chút sợ hãi, “Toàn bộ sơn trang này đều được giám sát. Lâm Thanh cô nên cẩn thận.”

Lâm Thanh cười lạnh nói: “Lâm Mộng, ta không có giết cô, ta đã rất bình tĩnh.”

“Cô……”

“Miệng của cô bẩn rồi, rửa sạch đi.”

Nói xong, Lâm Thanh đẩy cô lên một cây cầu vòm, đi đến điểm cao nhất của cây cầu vòm, sau đó thả xuống xe lăn.

Chiếc xe lăn bắt đầu lao xuống!

“Ah–”



Lâm Mộng hét lên, nhưng xung quanh không có ai của Lâm Mộng sợ hãi đến nỗi trốn sang một bên.

Tôi nhìn thấy xe lăn của Lâm Mộng lao nhanh ra khỏi cầu, rồi lao xuống con sông gần đó.

Sông này là sông nhân tạo, nước không sâu, lại có phù sa trong đó, bản thân Lâm Mông cũng không cao lắm!

Theo bản năng, khi chiếc xe lăn sắp trượt xuống sông, Lâm Mộng lập tức đứng dậy khỏi xe lăn, nhưng chiếc xe lăn đã gạt chân của Lâm Mộng khiến cô rơi xuống sông.

Bụp—

Lâm Mộng chỉ nằm xuống trong đó.

“Cứu tôi–”

Lâm Mộng rất muốn đứng dậy, nhưng bùn đất bên dưới đã hút chặt cô vào, khiến cô chỉ có thể vùng vẫy trong nước, cố gắng ngẩng cổ lên để đảm bảo mình có thể thở.

Nhưng nước trộn bùn vẫn tràn vào miệng cô.

“Lâm Thanh, nơi này có giám sát, ta sẽ sớm gọi cảnh sát bắt cô!” Lâm Mộng vừa giãy dụa vừa hung ác vừa nói.

“Được rồi,” Lâm Thanh đứng bên bờ sông, “Nhưng cậu biết tôi có một người bạn luật sư phải không? Cậu không biết phòng làm việc của mình có sạch sẽ không?”

“…”

Thần thánh cũng không thể cứu được một nghệ sĩ ô uế chứ đừng nói đến Lăng Thần phải không?

“…”

Lâm Mộng không dám nói nặng lời, mặc dù cô không phạm tội trốn thuế nữa sau khi được Lăng Thần cảnh cáo, nhưng những sai lầm trong quá khứ của cô vẫn còn đó, và hợp đồng…của cô…

“Cứu -” Lâm Mộng chỉ có thể kêu cứu.

Lâm Thanh vỗ tay, xoay người rời đi.

Ở một bên, Tiểu Hoa giơ ngón cái với mẹ.

Lâm Thanh nắm tay Tiểu Hoa và đi về phía trước, ở sau vẫn là tiếng hét của Lâm Mộng, sau đó là cô trợ lý của Lâm Mộng.

Lúc này, điện thoại di động của Lâm Thanh vang lên, là cuộc gọi của A Mỹ.

“Alo?” Lâm Âm trả lời.

“Chị, có hai tin tức chấn động!” A Mỹ trong thanh âm tràn đầy hưng phấn.

“Tin tức gì?” Chẳng lẽ Lâm Mộng bị chết đuối?

“Trợ lý của Lăng Thần, Kiều Niệm kia muốn hẹn gặp cậu, nói Lăng Thần muốn cùng cậu bàn chuyện hợp tác, nói sẽ quay quảng cáo cho nhãn hiệu trang sức của bọn họ.”

Lăng Thần bảo cô quay quảng cáo?

“Còn tin tức thứ hai thì sao?”

“Lần thứ hai tự mình đọc tin tức, nhanh lên!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.