Anh không không biết nấu ăn nhưng có thể cho người giao tới.
Chỉ chưa đầy một giờ, món ngon sẽ được giao tới tận nhà.
Tiểu Hoa và Lăng Thần ngồi ăn cơm canh nhau.
“Chú, ăn đi. Món này tuy không ngon bằng món mẹ cháu nấu nhưng vẫn rất ngon đấy.” Tiểu Hoa gắp một miếng sườn chua ngọt bỏ vào miệng Lăng Thần.
Lăng Thần ăn rất ngon miệng: “Tiểu Hoa, mẹ cháu làm nghề gì?”
“Con không biết.” Tiểu Hoa không chớp mắt nói: “Mẹ không nói cho con biết con cũng không hiểu.”
“Mẹ con lúc đi làm, thường xuyên để con ở nhà một mình sao?” Lăng Thần lại hỏi.
Một đứa trẻ năm tuổi không bao giờ an toan khi ở nhà một mình.
“Lúc ở nước ngoài, có người trông, nhưng ở đây không có.” Tiểu Hoa nhìn Lăng Thần, “Không, bây giừo đã có chú rồi!”
Ở nhà có ai chăm sóc con không?
Có phải là... bố con không?
Lăng Thần muốn hỏi, nhưng cuối cùng lại không hỏi.
Lâm Thanh là người rất dịu dành, thông minh, bên cạnh cô ấy chắn hẳn phải là một người đàn ông rất tốt.
“Chú, chú ăn đi, ăn nhiều vào, chú gầy quá.” Tiểu Hoa gắp rau cho chú.
Lăng Thần thu hồi suy nghĩ của mình, anh cũng muốn hỏi họ ở chỗ này bao lâu, nhưng họ đã mua nhà rồi, hẳn là sẽ ở chỗ này rất lâu?
Nếu cô bé ở lại chỗ này, liệu bố của cô bé..... có về đây sống không?.
“Tiểu Hoa...” Lăng Thần do dự.
“Có việc gì ạ?” Tiểu Hoa nghiêng đầu cười.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-oi-tinh-day-di-me-la-anh-trang-dem-do/3546301/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.