Mặc dù lúc đó Lâm Thanh không chết, nhưng lâm Mộng Vẫn khá yên tâm là cô ấy không thể khá khẩm hơn, Lâm Mộng đứng thẳng lên và nhìn vào Lâm Thanh với thái độ trịch thượng.
“Lâu rồi không gặp, chị gái.”
Giọng điệu châm chọc y hệt với sáu năm về trước, Lâm Thanh cũng không rãnh ở chỗ này lãng phí thời gian, “ Xin lỗi ngoại trừ họ không thể thay đổi thì ta và Lâm Gia nhà các người không còn bất cứ mối quan hệ gì.”
Nói xong cô ôm con gái bỏ đi.
“Này ngươi đã rơi xuống đáy xã hội vậy rồ mà vẫn còn kiêu ngạo vậy sao?” Lâm Mộng nhìn bộ đò mà Lâm Thanh đang mặc, cười mỉa, “Em trai bệnh hoạn của ngươi đâu rồi? Hắn ta đã chết rồi sao?”
“Một kẻ bệnh hoạn ngày nào cũng phải uống, đang ở nước ngoài không một xu dính túi, đúng chứ?”
Tuy nhiên sau khi nghe những lời này, Lâm Thanh cũng không tức giận, chỉ nhẹ nhàng buôn tay con gái ra, cúi đầu nhỏ giọng nói với đứa con gái, “Con chờ mẹ ở đây.”
“Dạ mẹ.” Tiểu hoa vừa thấy vẻ mặt của mẹ, là biết mẹ đang định làm gì.
Lâm Thanh đứng thẳng dậy và bước tới trước mặt Lâm Mộng. Giây tiếp theo Lâm Thanh giơ tay tát một cái thật mạnh vào mặt ả ta.
“Lâm Thanh ngươi đang làm cái gì vậy?” lâm Mộng quát lớn: “Sao ngươi dám đánh ta.”
Lâm Thanh không nói gì, giơ tay tát thẳng vào bên mặt còn lại của ả ta. “ Tôi chỉ biết chứng minh bằng hành động của mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-oi-tinh-day-di-me-la-anh-trang-dem-do/3546292/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.