Mặc dù là ở xa nhưng tốc độ làm việc của Phùng Nguyên lại vô cùng nhanh. Chỉ khoảng hai mươi phút sau, mọi chuyện hôm nay xảy ra ở trường của Nhiếp Anh Lạc đều được nói cặn kẽ qua phần báo cáo gửi trong hộp thư email của anh.
Nhấp con chuột vài cái, màn hình liền hiện ra. Vừa nhìn vào anh liền đen mặt, quả là như vậy...
...
Sáng sớm hôm sau,
Cô bé dậy từ rất sớm, cố tình chạy xuống phòng bếp nơi anh đang làm bữa sáng. Không thể không nói, Nhiếp Khuynh Ngang thật sự rất cưng nhiều cô bé, đến nỗi từng bữa ăn của cô đều do chính tay anh làm, vì anh là người hiểu Lạc Lạc thích ăn gì, không thích ăn gì, dị ứng với thứ gì.
Nhiếp Khuynh Ngang đang loay hoay trong phòng bếp chiên trứng, thì phía sau liền có thứ gì đó rất ấm áp bám dính lấy.
"Mọi hôm sáng lên đến mông mới vậy, sao hôm nay lại có nhã hứng xuống đây sớm thế hả?" Anh phì cười, tay đảo đều.
"Ây da, người ta thấy papa làm việc vất vả nên mới dậy thật sớm xuống phụ một tay mà" Con nhóc cạ cạ cái má mochi mềm mại lên lưng anh làm nũng, hai cánh tay ôm chặt lấy eo anh mà thông qua tạp dề của lớp vải áo trong vẫn có thể chạm phải cơ bụng săn chắc của anh. Vì anh cao mét tám lăm mà cô thì còn đang tuổi ăn tuổi lớn nên chỉ có mét sáu, thấp hơn anh rất nhiều.
"Thôi thôi, cô làm ơn đi lại bàn ngồi cho tôi nhờ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-nuoi-doi-em-lon-nhe/2452247/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.