Chương trước
Chương sau
Nhiếp Khuynh Ngang ngồi trên ghế sofa, chân vắt chéo nhìn người đàn ông có khuôn mặt đẹp trai nhưng không kém phần cà lơ phất phơ như Trần Hạo:

"Anh Ngang, lô hàng lần này của chúng ta giữa đường vận chuyển lại gặp bất trắc một chút..." Nói đến đây Trần Tử Đình lại lén nhìn lên anh một cái.

"Nói đi" Giọng anh trầm khàn đều đều.

"Tộc người Hunza muốn nhờ chúng ta giúp một việc, bọn họ giữ hàng của chúng ta lại rồi"

"Các cậu đi đâu lại vòng sang tận con đường đấy. Tôi nhớ tộc người Hunza nằm ở một thung lũng hoàn toàn biệt lập ở phía bắc Pakistan" Anh vẫn dửng dưng xoay xoay cái kẹp tóc của Anh Lạc trong tay.

"Bang Wild Wolf gần đây bị một đám cảnh sát liên tục nhòm ngó, nên các tuyến đường thường ngày của chúng tôi đều bị bọn họ chặn cả. Lần này cũng là lần đầu tiên đi qua tuyến đường đó, thuộc hạ của tôi lại không thân thuộc địa hình, bị tóm ngay lặp tức cùng với lô hàng" Trần Tử Đình thật là khóc không ra nước mắt, hai ông bố của anh sinh anh ra hẳn là để quẳng việc nhà cho anh trông coi, quản lí rồi bản thân thì đi ngao du tứ phía đi.

"Được rồi, vậy ngày mai chúng ta đến đấy một chuyến" Nhiếp Khuynh Ngang cụp mắt, đứng dậy đi ra ngoài.

Đi ngang phòng cô, anh lại đứng nhìn khuôn mặt lúc ngủ say trắng nõn, đáng yêu. Anh cười nhẹ, đặt lên trán cô một nụ hôn.

***

Sáng sớm hôm sau,

Tấy cả đều chuẩn bị lên trực thăng lại bay đi một lần nữa. Nhiếp Khuynh Ngang vốn không muốn để cô đi nên lúc ban nãy cũng không có sang phòng nhìn sợ cô thức giấc. Nhưng người tính không bằng trời tính, trực thăng vừa cất cánh.

Cô từ đâu chui ra, tùy ý ngồi vào cái ghế trống bên cạnh Vu Vân Hi. Hôm nay, cậu chủ nhỏ nhà họ Vu này không biết nghe ở đâu được tin Trần Tử Đình cùng Nhiếp Khuynh Ngang sẽ đến tộc người Hunza một chuyến để giải quyết công việc, mà nằng nặc đòi đi theo.

"Ây dô, người đẹp..." Đấy đấy, mở mồm ra là đã thấy y đúc mẹ của hắn.

Lạc Anh chỉ nở nụ cười chuẩn mực, lịch sự cười gật đầu.

"Anh tên là Vu Vân Hi, người đẹp, cô tên gì?" Trần Tử Đình ngồi bên cạnh thật chỉ muốn phát vào mông hắn vài cái. Cái bài này thật là giống mọi lần, giống y đúc chuyện cậu được nghe từ bố Hạo của mình, lúc trước mẹ của thằng nhóc này Vi Hy bà chủ cũng giở trò với bố Long như vậy.

"Nhiếp Anh Lạc" Cô cố gắng kiềm nén cánh tay muốn đập vào mặt anh ta.

"Vu Vân Hi, trước khi tôi còn nể mặt chú Vu mà không làm gì thì cậu an phận ngồi một bên cho tôi" Nhiếp Khuynh Ngang lạnh giọng nhắc nhở.

"Xì, ông đây nào dám động vào bảo bối của anh chứ, ông đây đến đây là để bàn chính sự là chính sự đấy có biết không hả?" Vu Vân Hi lầm bầm lầu bầu trong miệng, khịt khịt khinh thường.

Mọi lời của cậu ta dù Nhiếp Khuynh Ngang có không nghe được nhưng Trần Tử Đình ngồi bên cạnh nghe rõ mồn một luôn đấy có được không. Trần Tử Đình trong lòng mới thật sự là khịt mũi coi thường Vu Vân Hi. Chẳng phải vì phụ nữ ở Hunza đẹp có tiếng, nên cậu ta mới mon men đến, không thì có có nằm mộng giữa ban ngày cũng đừng có mơ tưởng.

Trực thăng bay được nửa ngày, cuối cùng hạ cánh dưới một chân núi. Họ quyết định đi bộ qua ngôi làng của người Hunza, vì mỗi nơi mỗi con người đều có qui tắc của riêng mình, bọn họ lại không muốn phá vỡ qui tắc của bất cứ một lãnh thổ, tộc người nào. Đây chính là sự tôn trọng lớn nhất mà họ có thể gửi đến những người tộc Hunza tách biệt với thế giới lâu năm.

Đường dẫn đến đấy khá là nguy hiểm, nhìn khu rừng rậm trước mắt mà Vu Vân Hi đánh cái rùng mình nắp ra sau lưng Nhiếp Anh Lạc.

Cô thì giương ánh mắt hào hứng nhìn cảnh vật xung quanh, một kẻ có niềm đam mê mãnh liệt với việc pha chế mùi hương thì khu rừng trước mắt chính là một nơi lí tưởng nhất mà mẹ thiên nhiên đã gửi tặng đến.

Nhiếp Khuynh Ngang thấy vậy liền ôm eo cô kéo về phía mình, nhíu mày:

"Đừng có chạy lung tung đấy, nắm chặt lấy tay ta"

"Papa không hỏi tại sao con lại có thể biết mà đi theo đến à?" Cô ngước mặt lên hỏi anh.

Anh không nói gì mà chỉ như có như không cho cái kẻ thế thân của 'Tiểu Phùng Phùng đáng thương còn đang phải bù đầu rối tóc để giải quyết một lượng công việc khá lớn ở công ty' một ánh mắt cảnh cáo, Lãnh Hàn rùng mình một cái. Trên khuôn mặt lạnh như băng vẫn như cũ không thay đổi, nhưng chỉ có trong lòng anh ta cũng Anh Lạc mới biết, tối qua cô đã làm gì để ép anh ta nói ra.

Tối qua, lúc anh ta đang ở bên ngoài phòng canh gác cho Nhiếp Khuynh Ngang, bỗng ngửi thấy một mùi hương thơm nhẹ, dễ chịu. Anh ta liền nhanh chóng nín thở cảnh giác, nhưng khi thấy một người hầu trong nhà bê một chậu hoa lưu ly tỏa ra mùi hương ấy đi ngang rồi anh ta mới yên tâm, thầm nghĩ chắc là anh ta đã làm quá, đây là bang Wild Wolf làm sao có thể xảy ra chuyện được.
Thế là cứ thế hít một chút hương lưu ly đó, trong phút chốc đầu anh ta choáng váng, rơi vào trong ảo giác. Như bị nhốt vào trong một căn phòng tối, thân thể tự chuyển động đi về hướng một căn phòng khác, đó là căn phòng của Nhiếp Anh Lạc.

Cô vừa chưng cất được một loại nước hoa hương lưu ly có thể thôi miên, khiến người ngửi phải nó đi vào trạng thái mộng du, lúc đó cơ thể sẽ tự đi theo loại mùi hương này. Vì vậy mà lúc nãy người hầu kia cũng đã ngửi phải nó, bê chậu hoa lưu ly cô đã vẩy một ít nước hoa lên mà đi theo nó, người hầu đó đi đến đâu hai cánh tay cầm chậu hoa giơ đến đấy, cứ vậy mà di chuyển như một người bình thường đi ngang qua Lãnh Hàn.

Nhiếp Anh Lạc cầm ca nước đá lạnh trên bàn dội thẳng vào mặt Lãnh Hàn làm anh ta tỉnh táo, giật mình nhìn xung quanh không biết chuyện gì đã xảy ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.