Nhiếp Anh Lạc ở lại lẫn trốn trong khe núi cùng với Bella và Iran. Vì đây là nơi chứa băng tan, dòng nước uống tinh khiết của người Hunza nên nhiệt độ khá thấp. Thân thể của cô có chút không chịu nổi. Cũng may có một vài người dân lén đem đến cho cô vài cái áo lông ủ ấm.
"Akhtar rất cẩn thận, cô ta luôn mang theo tất cả độc dược, hương hoa chứa độc tố bên người. Nếu như muốn đánh chính diện thì chính bản thân chúng ta mới là kẻ chịu trận" Iran trầm ngâm ngồi trên bàn ba người nói.
"Nếu như vậy thì rất khó có thể lại gần cô ta" Nhiếp Anh Lạc nhíu chặt mày, chống cằm suy tư.
"Mỗi căn phòng của các tộc trưởng đều có một lối đi dẫn đến đây, tuy căn phòng thứ 16 là căn phòng dựng lên vì cô ta nhưng lại do người dân ở đây phụ trách, nên cũng có một con đường như vậy mà cô ta lại không hề hay biết" Bella lập tức chen vào một câu.
"Vậy tại sao các người không dùng điểm đó làm ưu thế của mình mà tấn công cô ta?" Nhiếp Anh Lạc biết rồi những vẫn giả vờ hỏi.
"Chúng tôi... Chúng tôi cũng là hết cách, cô ta nắm hoàn toàn bí phương của gia tộc Iran, mà anh ta lúc trước lại chẳng thèm quan tâm một chút gì về nó nên lực bất tòng tâm chúng tôi đành phải ngồi đợi cầu cứu" Bella khóe môi mím lại thành một đường thẳng nhìn cô.
"Được rồi, để tôi nghĩ cách đã" Nhiếp Anh Lạc cũng không đùa dai gõ gõ ngón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-nuoi-doi-em-lon-nhe/2452194/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.