"Nhưng hình như bọn chúng không có ý định ra tay trên đường lớn này, mà muốn dồn chúng ta về con dốc phía trước" Lăng Hách quan sát những chiếc xe đang kiềm chặt bọn họ mà nói ra phán đoán.
"Cố An Ngôn, bây giờ anh có hối hận cũng không còn kịp nữa rồi" Anh Lạc vỗ vỗ bờ vai vì căng thẳng mà cứng ngắc của Cố An Ngôn. Nói thật tình trạng bây giờ cô đang gặp phải cũng có nguy hiểm hơn khi ở trong tộc người Hunza một chút đấy, à không mà là rất nguy hiểm nhưng cô cảm thấy không sợ một chút nào. Vì nếu bây giờ mất bình tĩnh sẽ chỉ đưa ra phán đoán sai lầm, đây chính là một trong những bài học mà lúc nhỏ Nhiếp Khuynh Ngang đã từng dạy cô.
"Lăng Hách, anh cứ theo ý bọn họ mà thẳng đến con dốc phía ấy đi, rồi ngừng lại" Rồi cô bình tĩnh quay lên nói với Lăng Hách.
"Được" Không hiểu sao anh ta lớn bằng tuổi này rồi lại có thể hoàn toàn tin tưởng một con nhóc nhỏ tuổi hơn thiếu gia nhà mình. mà còn răm rắp nghe theo.
[Có nghe không, không được lỗ mãng hành động nữa. Đi theo bọn chúng đi] Lăng Hách lại thông qua thiết bị kết nối với hai người cuối cùng còn lại đang đi theo bọn họ.
Tiếng súng bên ngoài vẫn cứ vang lên đều đều nã về phía xe của bọn người Anh Lạc, nhưng nếu để ý kĩ thì những viên đạn được bắn ra đó không hề có ý sát thương người bên trong xe, vì có thể diệt được toàn bộ người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-nuoi-doi-em-lon-nhe/2452111/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.