Xe đã đến trước Nhiếp thị, Anh Lạc vẫn cứ do dự không muốn xuống xe.
"Sao vậy, gan em lại bé thế à. Sao lúc trước khi trêu ghẹo anh còn lớn lối lắm cơ mà" Jack Bối Dạ tựa lưng vào cửa đùa.
"Ai nói với anh là em sợ chứ. Anh đừng có sử dụng chiêu khích tướng với em, vô dụng" Anh Lạc cứng miệng.
"Khích gì chứ, anh chỉ là nói ra lời trong lòng em mà thôi việc gì phải nhảy đổng lên thế hả?" Jack Bối Dạ không nói nữa mà cùng Thomas đi vào trong.
"Tiểu thư à, cô nên vào một chuyến đi. Nói là làm thư ký cho ngài ấy thì cô nhất định không được nuốt lời" Bun ngồi ghế lái sợ sệt nói, vì anh ta đã được Tuyết Ánh dặn dò nếu cô không nghe lời Jack Bối Dạ thì nhất định phải mở miệng răng dạy, mà anh ta lại không dám nên chỉ biết nói giảm nói tránh mà rúc người vào góc.
"Anh làm phản có đúng không?" Cô lườm anh ta.
"Tôi không dám"
"Hừ, còn không mau theo tôi đi" Cô lúc này mới bước xuống gắt gỏng.
"Vâng"
Jack Bối Dạ thấy cô đuổi theo phía sau, chỉ biết nhếch mép. Đúng là trẻ con, cũng đã hai năm rồi chuyện gì cũng biết chứ có phải không đâu mà cứ trưng ra cái vẻ lạnh lùng, vô tâm vô phế như thế chứ.
Bọn họ vừa bước vào trong, mọi ánh nhìn đều đồng loạt hướng thẳng về phía cô. Dù đã qua hai năm, cô có khác xưa nhiều đến mức nào thì từng người một ở đây đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-nuoi-doi-em-lon-nhe/2452091/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.