"Tôn Thành Thắng đúng không? Thả hai người này đi đi, một mình tôi ông có thể dụ được rất nhiều người đến rồi đấy" Anh Lạc hất mặt về hướng hai người đang nằm lăn lốc dưới đất.
"Ồ, thế cô nói xem. Cô có thể dụ được những ai" Ông ta ngồi trên ghế hứng thú nhìn cô.
"Ông chắc chắn sẽ không sợ chết khiếp đấy chứ?" Cô liếc ông ta khinh thường.
"Cũng thật là hống hách" Nói rồi nhìn về tên thuộc hạ vừa xong việc bên kia.
Hắn liền hiểu ý mà đến gần giáng cho cô một bạt tay mạnh. Răng đập vào môi khiến nó dập nát đến chảy máu, nhưng lại bị cô cứng rắn nuốt hết vào bụng.
"Thả đi đi" Cô vẫn cứng rắn nói một câu.
Lúc này Bạch Mai cùng Nhiếp Hùng mới nhìn kĩ về phía cô, trong đôi mắt là sự khó hiểu.
"Tại sao bọn họ giết bố cô, còn là đồng lõa mưu sát cô, cô lại còn muốn để bọn chúng sống sót rời khỏi?" Tôn Thành Thắng hỏi.
"Tôi chết đi so với hai ông bà già này còn tốt hơn gấp trăm ngàn lần. Vì nếu như vậy Nhiếp Khuynh Ngang sẽ hận bọn họ đến chết, còn tôi sẽ thành u hồn dã quỷ cũng phả bám lấy bọn họ" Anh Lạc nhếch mép.
Đáy lòng Bạch Mai run lên, bà ta biết đây chỉ là một phần ý nghĩ của cô thôi, còn một phần nữa chính là muốn bảo vệ hai người bọn họ. Cô dù nhìn sắt đá là thế nhưng tấm lòng nhân hậu vẫn còn đó, dù cho có hận thù đến mấy trái tim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-nuoi-doi-em-lon-nhe/2452081/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.