1 tháng sau
Cũng may lần đó viên đạn chỉ cách tim của Anh Lạc 3 cm, nên có thể qua được ải. Hiện giờ đã được đón về nhà để nghỉ ngơi. Nhiếp Khuynh Ngang tuy mỗi ngày đều ở lại chăm sóc cho cô nhưng cả hai cũng chưa mở miệng giải quyết chuyện tình cảm của mình, cứ như gần như xa khiến cho mọi người nhìn thấy cũng tức.
Bạch Mai cũng Nhiếp Hùng sau chuyện đó cũng đã ra tòa đầu thú, vì sự việc năm đó đã qua rất lâu, lại rất lớn nên tòa đã phán xét tội, Nhiếp Hùng chung thân vì giết người. Bạch Mai 15 năm tù vì là đồng lõa cấu kết giết người, bắt cóc. Mộ Dung Địch cũng được khai ra bà ta được Anh Lạc quyết định giao cho pháp luật xử lí tòa tuyên án tử hình với nhiều tội danh hình sự không kể hết.
"Em muốn đi dạo một chút" Anh Lạc ngồi trên giường ngước mắt nhìn người đàn ông dạo này rất hay mặc áo sơ mi trắng, nhớ lúc trước lúc nào cũng mặc có mỗi một màu đen chán ngắt.
"Được" Nhiếp Khuynh Ngang đang cắt cho cô một quả táo nghe thấy vậy liền bỏ xuống đứng lên đỡ cô.
...
Hai người đi dạo hóng mát trong hoa viên bệnh viện, nhưng lại không hề nói với nhau một câu nào. Đi được một lát, sợ cô mệt anh đỡ cô ngồi xuống một cái ghế đá gần đấy.
Hôm nay gió mát thổi vào mặt khiến cô tươi tỉnh hơn một chút.
"Anh có hận em không, vì em mà ba mẹ anh phải vào tù" Cô nhắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-nuoi-doi-em-lon-nhe/2452077/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.