Chương trước
Chương sau
Có một số việc vô luận thế nào không muốn nghĩ đến hay không dám nghĩ nhưng vẫn phải đối mặt, trốn cũng trốn không thoát.
Đang lúc La Mật Âu cảm thấy may mắn vì trên mạng không có "chứng cứ phạm tội" của hai người ở "Hiện trường..." thì hôm sau vào hộp thư điện tử có người gửi cho cô ảnh chụp Chu Lập Nghiệp hôn cô với đầy đủ các góc độ cô sợ tới mức mặt đỏ tim đập.
Cho nên nói chuyện xấu thật sự không thể làm, một màn kia thật vừa đúng lúc bị người quen gặp được, đối phương gửi hết ảnh chụp còn trêu cô "một tay che trời" bắt cá hai tay một cách quang minh chính đại.
Trời biết cô căn bản bị bắt ép trúng thưởng, giải thích rất nhiều lần nhưng không có người tin, thật sự là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch!
May mắn, đối phương cam đoan tuyệt không đưa ảnh chụp ra ngoài, hiện nay quan trọng chính yếu là nói chuyện cùng Chu Lập Nghiệp bảo hắn đừng xằng bậy làm loạn.
" Tán thành, chính là như vậy."
Cô bưng nước trái cây lên trên bàn uống một ngum lớn, tắt máy xuống lầu đi vào sân sau, động tác nhanh nhẹn nhảy qua hàng rào vì hai nhà liền nhau chỉ cách một bức tường thấp.Nhanh chóng trực tiếp gặp người kia nói chuyện.
" Tiểu âu, con đã tới?"
Vợ chồng Chu gia đang ở sân sau ngắm trăng nói chuyện phiếm, thấy cô trèo tường qua tuyệt không tỏ vẻ kỳ quái, mỉm cười tiếp đón. Bởi vì hai nhà chỉ có một bức tường thấp để cản trở La Mật Âu thật không quen đi vào bằng cửa nên toàn trèo tường cả ngày không cần phải ấn chuông chờ mở cửa mất thời gian, từ nhỏ toàn vào Chu gia từ sân sau người nhà Chu gia đã sớm có thói quen nhìn cô đột ngột xuất hiện.
" Cha nuôi, mẹ nuôi,con tìm Lập Nghiệp, hắn có ở nhà không?"
" Ừ, hắn ở phòng." Từ Khánh Dư phất tay gọi cô đến bên người. "Đến đây, mẹ nuôi gọt vài miếng dưa ăn một chút rồi đi."
" Có phải hay không cùngmẹ cô thích ăn trái cây nhiều như vậy? Buổi tối ở nhà vừa ăn, siêu cấp ngọt nha!" Nàng hôn lên hai má của ba mẹ nuôi một cái. "Con không quấy rầy hai ngươi dưới ánh trăng nói chuyện tình cảm, cha nuôi ăn hộ dùm con vậy!"
Cô vẫy chào! Xong liền vào nhà, lên lầu tìm người.
" A, ta luôn cảm giác tiểu Âu cùng Lập Nghiệp là một đôi trời sinh, làm huynh muội thật sự rất đáng tiếc."
Từ Khánh Dư nhìn theo bóng dáng con gái nuôi, càng nhìn càng tiếc nuối không khỏi thì thào nói thầm.
"Thật sự tiểu Âu nếu có thể gả vào nhà của chúng ta, khẳng định ngày đó rất náo nhiệt."
"Phải không?" Trượng phu phụ họa thêm làm cho bà càng thêm không cam lòng. "Cái đứa con kia đầu óc thật sự cố chấp! Trơ mắt nhìn cô gái tốt như vậy sắp bị người đàn ông khác lấy đi sao lại thờ ơ như vậy, sớm biết như vậy thà chúng ta sinh mấy đứa, sinh ba, sinh bốn cũng không nên sinh ra một đứa quá thông minh lại không có mắt nhìn người giống chúng ta, nếu không có thể đem tiểu Âu về làm con dâu chúng ta."
"Đừng khó chịu quá sớm, sự tình còn không phải hoàn toàn không có hy vọng."
"Ta xem là không còn hy vọng rồi, tiểu Âu hiện tại đã có bạn trai diện mạo tuy rằng cùng con mình hoàn toàn không bằng chính là bằng cấp cao, gia thế tốt, cùng La gia môn đăng hộ đối, ba mẹ tiểu Âu cũng không ý kiến chỉ cần tiểu Âu gật đầu một cái, việc hôn nhân này lập tức hoàn tất, chúng ta không thể trông chờ gì nữa."
"Có hi vọng, có hi vọng, chỉ cần một ngày tiểu Âu chưa xuất giá, Lập Nghiệp một ngày không kết hôn, hết thảy đều còn có hy vọng, ta có linh cảm, Lập Nghiệp sớm hay muộn sẽ phát hiện ra tiểu Âu rất tốt, thật sự là phù hợp."
"Aizaii, hy vọng là như thế!"
Ông Chu ôm vợ an ủi trong lòng còn có chuyện muốn nói ra nhưng là không thể cho vợ hy vọng quá lớn, vạn nhất chờ mong nếu sự tình không thành càng thất vọng đành phải tiếp tục nhịn xuống.
Kỳ thật, ngày hôm qua ông tiễn bằng hữu về có đến Đài Bắc trùng hợp chính tai nghe thấy đứa con tuyên cáo, lời con trai vừa nói thật là "lọt tai" cho nên ông không đi đến mắng thằng bé trước mặt đông người hành động bất lịch sự ngược lại cười thật cao hứng.
"La Mật Âu, ta yêu ngươi!"
Chính tai ông nghe thấy con trai mình thổ lộ, kế tiếp chính mắt thấy một màn hôn của hai đứa cuối cùng hai người không có cùng nhau rời đi, thật sự làm cho ông đoán không ra tiểu Âu rốt cuộc là đồng ý hay cự tuyệt?
Nhưng là đêm nay tiểu Âu tươi cười, vui vẻ đến tìm con trai của ông.....
Ha... ha, mong là có tin tức tốt?
Đương nhiên, Chu lão gia đã đoán sai.
La Mật Âu vừa đến phòng Chu Lập Nghiệp lập tức cự tuyệt lời đề nghị của hắn.
"Tóm lại ý của ngươi là.. bởi vì ngươi đã đáp ứng cùng Kha Dục Nhân kết giao không có lý do gì để chia tay hắn cho nên không thể nhận lời của ta, phải không?"
Chu Lập Nghiệp nằm nghiêng ở trên giường, một tay chống cằm, một tay lấy sách từ lúc cửa vào cửa đến giờ ánh mắt hắn vẫn nhìn chăm chú vào cuốn sách. Từ đầu tới cuối không nhìn đến cô một cái.
"Ừ, đúng vậy."
La Mật Âu đứng ở cạnh cửa, bảo trì khoảng cách.
Trước kia cho dù Chu Lập Nghiệp nằm ở trên giường đọc sách, cô vào phòng liền trèo lên giường, nằm xuống bên cạnh hắn bắt đầu nói, có đôi khi liền như vậy ngủ luôn, cũng không cảm thấy không tự nhiên.
Chính là trải qua ngày hôm qua, giường hắn cô nằm ngủ qua vô số lần hiện tại thấp thoáng vô số cái kim châm, cô căn bản không dám tới gần.
Càng kỳ quái chính là, tư thái Chu Lập Nghiệp nằm nghiêng thật mị hoặc, rất đẹp. Mặc cho ai nhìn thấy cũng không khỏi lơ đễnh, nếu hắn có tóc dài, cổ áo mở bung vài nút lộ ra cơ ngực rắn chắc, hắn ngoái đầu nhìn lại mỉm cười, thật là tuấn mỹ, bảo đảm đều làm cho nam nữ mỗi người xịt máu mũi.
Này nam nhân mị lực vô cùng lớn là cô hiểu chuyện chỉ có giật mình, nhìn đến há hốc mồm,luyện đến trình độ gặp núi lở không sợ, gặp thủy triều dâng không chạy đạt đến cảnh giới, sẽ không bao giờ giống người bên ngoài nhìn đến hoảng thần, mê luyến đến nỗi luyến tiếc đem ánh mắt dờ đi.
Hình như vắc-xin phòng bệnh của cô miễn dịch với Chu LậpNghiệp, giống như quá thời hạn mà mất đi hiệu lực.
Giờ phút này, tên này rõ ràng có hành vi ý nghĩ rất kỳ quái, ngay cả tầm mắt cô đều không dám nhìn thẳng, xem ở chính mình trong mắt cư nhiên là bị mê hoặc đến thất thần, nhìn cô mày nhíu chặt ánh mắt e ngại.
Càng quái chính là bản thân không biết là đang khẩn trương cái gì, trong lòng bàn tay ứa đầy mồ hôi từ lúc cô cùng Chu Lập Nghiệp ở chung đến nay chưa từng xảy ra chuyện này.
Đáng giận! Đều do lời nói của hắn ngày hôm qua, hôm nay cả ngày cũng không có động tĩnh gì làm cho cô lúc làm việc không có chuyên tâm, về nhà tâm trạng bất an, cả ngày loay hoay nghĩ đến đau cả đầu cũng không rõ ràng được gì ngược lại càng thêm hỗn loạn.
Tóm lại, cuối cùng chỉ có một kết luận bất kể cô cùng Kha Dục Nhân kết giao có tương lai hay không cô cũng không muốn cùng Lập Nghiệp phát sinh tình cảm khác ngoài tình bạn.
Đang làm bạn với nhau thật tốt, cô có thể tùy thời xông thẳng vào phòng của hắn, ngủ lại trên giường hắn cùng hắn tán gẫu tâm sự, cứ như vậy cả đời bên nhau đến già, thật tốt? Nếu làm người yêu thì nguy rồi.
Cô luôn làm Chu Lập Nghiệp sinh khí nếu làm bạn có thể chơi xỏ lá hắn hôm sau mặt dày cùng hắn hi hi ha ha, khâm phục hắn nói lời "Chia tay" thật đơn giản còn đối với người khác là ngày tận thế có mấy người chia tay xong quay lại kết giao với bạn thân?
Cô với mối tình đầu chính là bằng chứng chân thật nhất từ bạn bè thành người yêu vốn đang là anh em tốt, đối phương đột nhiên nói thích cô, cô cũng muốn nếm thử chút tư vị của tình yêu kết quả yêu nhau không bao lâu hắn liền bắt cá hai tay còn nói cái gì cô thật sự không có tư vị của phụ nữ, tốt nhất hai người vẫn là anh em thì tốt hơn chính xác thì hắn thay lòng đổi dạ làm đau chết tâm của cô.
Có lẽ làm bạn có thể biến thành người yêu nhưng khi thay đổi từ người yêu trở về làm bạn vết thương liền khắc sâu vào lòng, cuối cùng chỉ có thể thành người xa lạ.
Những người khác thì không sao nhưng chỉ có Chu Lập Nghiệp cô như thế nào cũng không muốn cùng hắn biến thành người xa lạ.
Cô thật sự thích hắn, quý trọng hắn.
Cho dù hắn thường nghiêm nghị mỗi khi cô gặp nạn, chịu ủy khuất đều ở bên an ủi cô đôi khi còn đứng ra hỗ trợ cô tất cả đều do một tay hắn, trong lòng chính mình cảm nhận hắn là anh trai, là tri kỷ. Ở bên cạnh cùng chính mình làm bạn đến già thật tốt.
Cô vĩnh viễn quên không được lần đó đi với bạn rồi lạc đường đến lúc bầu trời tối đen lòng tự tin tràn đầy liền biến thành bất an, lại tìm không thấy điện thoại công cộng, muốn tìm người hỏi đường cũng tìm không thấy ai thế là cô điện thoại cho Chu Lập Nghiệp, hắn liền lái xe tìm đến, hắn bỏ cả bạn gái mà đến tìm cô vừa thấy cô liền tức giận mắng to, cô lại cảm động quá mà khóc, may mắn lúc ấy mưa to hắn căn bản nhìn không ra là mưa hay là nước mắt nhờ thế mà cô che dấu cảm xúc yếu đuối nhất thời của chính mình.
Từ nhỏ đến lớn hơn hai mươi năm giao tình, bọn họ cùng sở hữu rất nhiều kỷ niệm quý giá trong lúc đó cảm tình hai nhà ràng buộc càng sâu, nàng tuyệt không nghĩ muốn mạo hiểm tất cả làm thương tổn lẫn nhau, không muốn mất đi mọi thứ đang hiện hữu. ( tâm lý chị í có chút bi quan ca à cải cách tư tưởng hơi khó đóa nha)
Cho nên, Chu Lập Nghiệp có điều kiện thế nào, mị hoặc ra sao vẫn nên làm bạn bè thì tốt hơn.
Chính là........
Chu Lập Nghiệp nghe xong quyết định của cô bộ dáng vẫn như cũ thật thoải mái tự nhiên có thể ngày hôm qua chính là nói giỡn với cô, chỉ có cô mới là đứa ngốc?
" Lý do ta nghĩ hộ ngươi rất tốt này, cá tính cả hai không hợp."
Giống như đọc được nghi vấn trong lòng cô Chu Lập Nghiệp khép sách lại, đứng dậy.
"Nếu như ngươi ngại không dám nói ta có thể thay ngươi chuyển lời tới Kha Dục Nhân."
Cô nói một đằng hắn lại hiểu ra cái khác.
Bất quá câu trả lời của hắn chứng minh lời hắn nói ngày hôm qua không phải nhất thời bông đùa, không biết tư vị gì đáy lòng cô cư nhiên lại mang theo tia mừng thầm, cảm giác này thật kỳ dị.....
" Ta đã nói sẽ không chia tay với hắn." Cô là không xem nhẹ cảm xúc nội tâm, phụng phịu quay về phía hắn.
" Cho nên ngươi tính bắt cá hai tay?"
" Ta nào có?" Cô tức giận tiến về phía trước từng bước. "Ta vừa mới nói rất rõ ràng rồi còn gì? Chúng ta hãy quên chuyện ngày hôm qua đi, tiếp tục làm bạn bè là tốt rồi."
" Ta không thích."
Hắn cự tuyệt thẳng thừng, làm cho La Mật Âu vừa bực mình vừa buồn cười nhưng vẫn cố gắng thuyết phục hắn.
" Ngươi nghĩ lại đi mà làm người yêu có thể sẽ chia tay, làm bạn thân chính là gắn bó suốt cả đời, chúng ta duy trì tình trạng hiện nay không tốt sao? Tuy rằng ta không biết ngày hôm qua ngươi bị đả kích gì, bỗng nhiên để mắt tới ta? Nhưng là lấy điều kiện của ngươi so với ta thật sự rất đáng tiếc cho ngươi, cứ bình tĩnh vài ngày cẩn thận suy nghĩ, lên mạng xem hoa hậu đi sau đó điều chỉnh lại tâm lý cùng khiếu thẩm mỹ của ngươi ta cam đoan ngươi sẽ cảm kích ta, không cho rằng ta thừa nước đục thả câu đáp ứng ngươi."
"Ngươi khi nào thì nhút nhát như vậy." Cô thần thái khẩn trương, Chu lập Nghiệp thì bĩnh tĩnh mà dồn ép. "Ngươi không phải luôn rất dũng cảm chưa bao giờ cho rằng chính mình thua kém đàn ông.Còn nghĩa khí nói chính mình là đại biểu cho phụ nữ thời đại mới, cách ăn mặc chỉ cần chính mình thích là được không cần hùa theo lời nói của nam nhân, vì cái gì đột nhiên trở nên không tự tin như vậy? Tiểu Âu nên đối với chính mình nên tin tưởng một chút, ở trong mắt ta ngươi là trời sinh đoan trang, xinh đẹp tốt bụng lại phóng khoáng không có người con gái nào trên mạng có thể so được với một cọng lông tơ của ngươi. Là chân chính thân phận người con gái hoàn mỹ nhất trên thế giới không có sứt mẻ, không tỳ vết."
Thật sự? Nếu thật chắc địa cầu liền diệt vong!
Ôi, hại cô nổi da gà đầy người rồi.
" Ngươi..... Có phải hay không bị người ngoài hành tinh tẩy não rồi à? Như vậy cũng bảo ta là người con gái hoàn mỹ nhất không sứt mẻ trên thế giới?" Được rồi, nếu đây là gu thẩm mỹ của người ngoài hành tinh cô miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận.
" A." chăm chú nhìn khuôn mặt hồng hồng không được tự nhiên của cô, Chu Lập Nghiệp không khỏi cười ra tiếng. " người con gái hoàn mỹ nhất trên thế giới" không phải ngươi thường xuyên ở trong lời nói ca ngợi hay sao? Trước kia ta không hiểu nên không thưởng thức, hiện tại đã hiểu được rồi như thế nào lại ép chính mình không biết thưởng thức?"
" Cái kiểu nói này nghĩ cũng biết là đang nói giỡn xin ngươi không cần đồng thuận." Cô vô lực đáp trả. "Chu Lập Nghiệp đừng đùa nữa! Nếu ngươi nghĩ muốn bức ta thừa nhận ngươi là thanh niên tốt nhất trên toàn thế giới, ta đây nguyện ý giơ hai tay lên đồng ý, ngươi thật sự mỗi lần hành động đều không có thiên lý cho nên ta tự nhận không xứng làm bạn gái ngươi, đem lời ngươi nói ngày hôm qua thu hồi lại đi, chúng ta —"
" Chúng ta không bao giờ... sẽ có thể trở lại như trước."
Chu Lập Nghiệp cắt ngang lời cô thu lại vẻ mặt tươi cười, xuống giường đi đến trước mặt cô.
"Lời ta nói ngày hôm qua không phải vui đùa. Ngươi nghĩ cẩn thận xem ánh mắt ta nhìn ngươi có giống một người bạn không?" Hắn nâng cằm cô lên, chăm chú nhìn vào mắt cô "Nhìn cho rõ hiện tại trong mắt ta là khát vọng có được người con gái là ngươi, muốn ta trở lại làm bạn nhìn thấy ngươi cùng người đàn ông khác kết giao ta làm không được, ta muốn trở thành người đàn ông duy nhất của ngươi và ngươi chỉ thuộc về một mình ta, trừ bỏ đáp án là ‘yes’ các đáp án khác ta cũng sẽ không nhận thức! Đây chính là đáp án của ta." ( woooo anh bá đạo vào cho mụi có vậy tỷ ấy mới không thoát được!)
Chúa ơi, tim ta sẽ nổ tung mất!
La Mật Âu không một giây nghĩ ngợi qua nguyên tưởng rằng chỉ có tiểu thuyết mới có thể xuất hiện cảnh tượng, lời thoại này, thế nhưng có một ngày lại rõ ràng phát sinh ở trên người cô.
Cô tự nhận bản thân không xinh đẹp bằng các nữ diễn viên gợi cảm thế nhưng Chu Lập Nghiệp trăm phần trăm là bạch mã hoàng tử.
Cho dù cô có hạ quyết tâm không động tâm, chỉ coi hắn là bạn thân nhưng là hắn có khuôn mặt thật hoàn mỹ gần ngay trước mắt, chói lọi làm cho cô muốn ngất đi, lại bị ánh mắt hắn nhìn làm cho người ta không thể tự kiềm chế, phảng phất ngay cả linh hồn đều bị hút đi bởi ánh mắt xinh đẹp đó, cô thật sự không làm chủ được tâm của chính mình không cần nhìn gương cũng biết mặt mình đỏ hồng như thế nào.
" Ách, cái kia —" Cô cười gượng đẩy hắn đang chế trụ cằm của chính mình ra, tầm mắt bắt đầu xa dần. "Ta nghĩ, ngươi sẽ không muốn đổi lĩnh vực viễn tưởng chuyển qua thị sát thực tế chứ, ngươi lấy ta làm vật thí nghiệm đi? Nói trước, ta tuyệt không nghĩ muốn phối hợp cùng ngươi làm thế nhân sáng tác, ngươi tốt nhất nên tìm —"
Lời nói còn chưa dứt, Chu Lập Nghiệp đột nhiên ôm cô vào trong lòng khiến cô sợ tới mức lời chưa kịp nói ra khỏi miệng, cả người liền cứng đờ.
"Muốn ta nói mấy lần ngươi mới hiểu, ta không đùa, từ đầu tới đuôi đều là nói thật." Hắn nhẹ thở ở bên tai nàng, "Tiểu Âu, ta thật sự yêu thương ngươi, trừ phi ngươi cho rằng ta ở trong lòng ngươi kém xa với Kha Dục Nhân, hắn so với ta còn quan trọng hơn bằng không liền lập tức chia tay với hắn đi, hãy tới bên người ta."
So với ai? Căn bản không cần so đo.
Cô cảm thấy Kha Dục Nhân không phải không tốt nhưng tuyệt đối không đến mức cô yêu đến chết đi sống lại thế nhưng mất đi Chu Lập Nghiệp cô là thật sự sẽ khóc đến chết đi sống lại.
Sợ hãi sẽ mất hắn mà cùng hắn kết giao?
Cùng hắn kết giao sau đó sẽ mất hắn?
Ác! Trời ạ! thần linh bắt cô giải cái câu đố oái ăm gì đây?!
"Ta đều không cần!"
La Mật Âu phiền não, dùng sức đẩy hắn ra, tức giận đến thở cũng gấp gáp.
" Dù sao ta không muốn làm bạn gái ngươi, cứ như vậy đi!"
Hừ, đơn phương tuyên bố không phải chỉ có hắn mới có thể làm, hắn nói không làm bạn nữa thì sẽ không làm sao? Cô cũng không phải là hài tử hắn sinh ra, vì sao phải ngoan ngoãn phục tùng hắn?
"Ngươi nghe rõ cho ta. Ngày mai chúng ta bắt đầu khôi phục tình bạn, không cho phép hôn ta, ôm ta, dùng cái loại ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống này nhìn ta! Cứ như vậy, bye!"
La Mật Âu dũng cảm nói, vẫn sống giống như trước chỉ sợ động tác quá chậm sẽ bị sói ăn ngay tức khắc, xoay người bỏ chạy, một giây cũng không dám chậm trễ.
" Ta cũng không đáp ứng."
Chu Lập Nghiệp nói rất nhẹ, không phải sợ cô mà là lo lắng cô nghe xong sẽ lăn xuống cầu thang, trở về lại có một đêm không ngủ.
Vừa vặn hắn hiểu rất rõ ràng từ trước đến nay cô đều ăn ngon ngủ ngon, trên mặt khó có được đôi mắt gấu trúc, rõ ràng là bởi vì lời của hắn làm mất ngủ cả một đêm?
Nhưng mà không biết cô ấy có phát hiện không? Lúc cô bắt đầu để ý thông cáo của hắn lúc mới vào phòng hắn cũng không dám nhảy lên giường lăn lộn, từ đầu tới cuối luôn lảng tránh ánh mắt của hắn, miệng không nói ồn ào như trước. Kỳ thật toàn bộ đều không đều không giống như trước.
Xem ra, bản thân đã bắt đầu lo lắng từ ngày hôm qua sau khi tỏ tình với tiểu Âu, hồi tưởng quá khứ, nghĩ đến tương lai không ngừng lo lắng, thật sự lo lắng, thật khó xử, cô cũng đang trải qua giống hắn.
Chẳng qua, hắn rất nhanh quyết định chủ ý, xác nhận tâm ý, tiểu Âu lại đang giả ngốc như thế nào cũng không muốn đối diện sự thật.
"Thoạt nhìn tiểu Âu không như trong tưởng tượng hảo truy đến cùng......"
Hắn ngồi trở lại bên giường nói thầm, trên mặt hiện lên không phải nét mặt gặp khó mà nhụt chí mà là nóng lòng muốn thử, tình thế bắt buộc hắn nảy sinh dã tâm.
Không cho phép hôn ta, ôm ta, dùng cái loại ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống này nhìn ta!
Hắn nhớ tới lời tiểu Âu nói trước khi đi không khỏi muốn bật cười thật to.
Phải không? Ánh mắt của hắn nhìn nàng, thật sự giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô ư?
Được rồi, hắn thừa nhận khi hắn ôm tiểu Âu nói lời tình cảm đàn ông như hắn cũng có nảy sinh phản ứng không ít, phút chốc kia hắn thật sự rất muốn "Ăn luôn" con cừu bé nhỏ đang ở trong lòng.
Trước ngày hôm qua, hắn không hề nghĩ ngợi qua sẽ có một ngày chính mình đối với tiểu Âu sẽ phát sinh ra cảm giác không an phận.
Tối qua ở đại sảnh Cao Thiết bày tỏ lời yêu, có thể nói một là do bức ép chính mình phải quyết định theo đuổi tiểu Âu, "Anh hùng cứu mỹ nhân", hai là bị lời so sánh "Lão công cùng tình nhân" của cô kích thích hắn cho dù là giả thiết hắn cũng không muốn tưởng tượng cô có thể gả cho tên Kha Dục Nhân.
Nhưng vì sao lại hôn cô?
Diễn cũng không cần làm như vậy, hắn lại không sao kìm lòng nổi.
Bởi vì tiểu Âu sau khi nghe thấy lời hắn nói khuôn mặt ngây ra rồi hồng lên rất đáng yêu, bởi vì cô cầu xin hắn trước mặt mọi người ngàn vạn lần đừng quỳ xuống cầu hôn, lúc đó ánh mắt của cô mơ mơ màng màng rất mê người, ngữ khí rất mị hoặc, bởi vì....
Không có viện cớ, hắn chính là nghĩ muốn hôn cô.
Kia, hắn kỳ thật hiểu được.
Cho tới bây giờ hắn không phải không muốn đem tiểu Âu trở thành bạn gái của hắn, mà là quan hệ bạn thân cả đời không gì phá nổi, làm cho hắn hoàn toàn xem nhẹ tình cảm của chính mình đối với cô đã sớm vượt qua quan hệ bạn bè, qua cả là người nhà.
Không phải chỉ có thân thể hấp dẫn, cuồng nhiệt si dại ngay lần đầu, tình cảm của hắn còn có một bộ dáng khác.
Hắn thuộc loại lâu ngày sinh tình,tình cảm thật tự nhiên ôn hòa đến khi không có dấu hiệu báo trước! Cũng không có rung động mãnh liệt lòng người có lẽ năm nào đó, tháng nào đó, bởi vì sự kiện nào đó. Lặng lẽ biến từ tình bạn thành tình yêu, bởi vì vẫn tồn tại, chưa từng mất đi, cho nên bị xem nhẹ, mãi đến ngày hôm qua, tác động từ bên ngoài liên tiếp đánh vào trong lòng hắn, hắn mới mới phát hiện sự thật kinh người này.
Thảm! Không phải diễn trò, không phải vì nghĩa khí, Chu Lập Nghiệp thật sự yêu La Mật Âu, hơn nữa không phải đột nhiên phát sinh, mà là không hiểu được đã phát sinh từ bao giờ cho đến hôm qua hắn mới nhận ra, mất ngủ một ngày một đêm mới thừa nhận.
"Chu Lập Nghiệp, ngươi thật sự trì độn!" Hắn cười khổ tự giễu.
Bất quá, may mắn tất cả còn kịp.
........ Ngày mai chúng ta bắt đầu khôi phục tình bạn, không được hôn ta, ôm ta, dùng ánh mắt như vậy nhìn ta! Cứ như vậy đi.
Tiểu Âu thân ái! Nói một câu —
Ta làm không được
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.