Phía sau con đường nhỏ là núi, không có ai đi ngang qua cả.
Lục Vãn xác định nơi này tiện để nói chuyện, cô buông bàn tay đang nắm cổ áo đối phương ra.
Cô lui về sau một bước, lạnh lùng nhìn người đối diện.
Lúc này Khương Bác Dương mới hoàn hồn, mặt đầy tức giận: "Con mẹ nó cậu muốn chết à?"
Lục Vãn khoanh tay trước ngực, cô không thích phí lời, trực tiếp nói vào chủ đề chính: "Tôi biết cậu không muốn có bất kỳ quan hệ gì với tôi, tôi cũng vậy, nếu đã như vậy thì chúng ta quy ước với nhau đi, sau này làm người xa lạ, đừng làm chướng mắt lẫn nhau."
"Cậu có ý gì?" Khương Bác Dương không phản ứng kịp.
Lục Vãn có hơi mất kiên nhẫn, năng lực nghe hiểu của tên này có vấn đề à, đây chính là chỗ hại của việc không chịu học nha, đã nói rõ ràng như thế còn nghe không hiểu?
Cô nói chậm lại: "Tôi nói là nếu như cậu dám nói những lời như tôi là vợ chưa cưới của cậu trước mặt người khác thì tôi tuyệt đối sẽ không để yên cho cậu đâu."
Khương Bác Dương: ???
Lời thoại bị đối phương giành nói ra trước, đại ca trường - người có vốn từ vựng thiếu thốn lập tức câm như hến.
Ngập ngừng vài giây, lúc này cậu mới mang mới mặt khó chịu nói: "Cậu bị bệnh à?"
Lục Vãn liếc mắt nhìn khu đất trống cách đó mười mấy mét, người của câu lạc bộ trượt ván đều đang nhìn về bên này.
Không thể tùy tiện động thủ trong trường, không thể vì đám người vây quanh này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-me-giau-co-va-anh-trai-luu-luong-hang-dau-cuoi-cung-cung-tim-thay-toi/167107/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.