Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên
Editor: Xoài
***
"Lúc mệt mỏi có thể gọi điện thoại cho em không?"
***
"Khá đau đó, hôn một cái thì mới không đau."
Từ Hành nhìn tin nhắn trên màn hình, phút chốc, mớ tình cảm hỗn độn trong lòng vơi bớt, sự giận dữ khó giải thích đã xua tan nỗi lo lắng và bối rối.
Trần Ngang thoải mái trêu chọc như vậy, phảng phất như kéo mối quan hệ giữa họ về thuở ban đầu, thương tâm khổ sở và tình cảm khắc khoải đều bị quăng đi, chỉ còn khoảng trống. Từ Hành xoá hình ảnh Trần Ngang băng bó đầy đầu ra khỏi tâm trí, quyết tâm khoá màn hình điện thoại lại, bỏ vào túi, ngồi bên cửa sổ ngẩn người.
Không bao lâu, điện thoại rung lên. Từ Hành móc ra, là Trần Ngang gọi điện qua wechat.
Từ Hành tay chân luống cuống, thả cái máy đang rung bần bật sang bên cạnh, nhìn chằm chằm như lâm đại địch, không dám bắt máy. Ai ngờ Trần Ngang vẫn kiên trì gọi, rung từng hồi từng hồi.
Cuối cùng Từ Hành đành cầm điện thoại lên nghe.
Đưa đến gần tai, trong lúc nhất thời không ai nói gì, chỉ nghe được tiếng hít thở của nhau.
Hồi lâu, đầu bên kia vang lên thanh âm của Trần Ngang.
"Alo..."
Thật thần kỳ, chỉ bằng một chữ là có thể quét sạch mọi cảm xúc nãy giờ của Từ Hành, trong đầu cậu trống rỗng. Sau hai tháng trời, một lần nữa cậu nghe được giọng của Trần Ngang, cảm thấy thực tế còn đằng đẵng hơn thế.
Từ Hành nhỏ giọng đáp: "Ừm."
Trần Ngang: "Trêu em thôi, thật ra không đau lắm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-mac/436387/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.