Chương trước
Chương sau
Triệu Nghị Nhiên tự nhận chưa từng gặp qua thất bại thật sự, bởi vì phần lớn thất bại anh đều có thể vượt qua, bao gồm buông tha ước mơ âm nhạc, bao gồm gánh vác trách nhiệm gia tộc, cho dù phải miễn cưỡng chính mình. 

Năm anh 35 tuổi này, đối với chuyện vợ ngoại tình còn mang thai con của người tình, tuy anh có phản cảm nhưng chưa đến mức quá kịch liệt, tóm lại sớm ly hôn là được. Còn chuyện Lưu Mỹ Châu chết thảm thì ngược lại, khiến anh khó có thể vượt qua được.

Chẳng ai nghĩ tới Lưu Mỹ Châu sẽ chết trẻ, còn là vì về nhà lấy tài liệu, phát hiện vợ anh cùng người tình bí mật, nhất thời hoảng hốt liền giẫm hụt bậc thang. Mới 25 tuổi đã chết trước mặt cha mình, ngoại trừ giúp Triệu Nghị Nhiên tố giác vụ bê bối vợ ngoại tình, thì chính là chết không giải thích được, không biết có ý nghĩa gì.

Chú Lưu và dì Lưu chỉ có một cô con gái bảo bối, nên lần này dĩ nhiên là cực kỳ đau khổ, bỗng chốc già đi đến mấy chục tuổi. Sau khi làm xong tang sự, bọn họ quyết định xin nghỉ hưu sớm, rời khỏi chỗ đau thương này.

Triệu Nghị Nhiên sống chung với người nhà họ Lưu hơn 30 năm, tình cảm không thể nói là hời hợt, cộng thêm chú Lưu từng cứu mạng cha anh, Lưu Mỹ Châu còn vì hôn nhân buồn cười của anh mà mất mạng ngoài ý muốn. -lequdo- Vì vậy anh lén lút bồi thường một khoản đáng kể, hi vọng hai người có thể an hưởng tuổi già, mặc dù nhiều tiền hơn nữa cũng không đưa cô con gái duy nhất của họ về được.

Đối với tấm bi kịch này, ngay cả cha mẹ, em trai và em gái anh cũng cảm thấy đau lòng. Ở trong mắt họ, Lưu Mỹ Châu luôn là một cô bé ngoan, có chút tự ti và xấu hổ, nhưng chưa bao giờ gây phiền phức cho ai. Ở công ty, hai vị trợ lý dìu dắt cô cũng rất đau xót, luôn nói cuộc sống quá vô thường, vận mệnh quá tàn nhẫn.

Sau khi chú Lưu và dì Lưu rời đi, nhà họ Triệu tuyển một quản gia mới, được huấn luyện chuyên nghiệp, làm tốt trên mọi phương diện, nhưng chẳng biết tại sao vẫn không hề có cảm giác thân thiết. Dù sao chú Lưu và dì Lưu đã làm việc nhiều năm ở nhà họ Triệu, tình cảm tích lũy và ăn ý không ai có thể sánh bằng.

Triệu Nghị Nhiên nhanh chóng xử lý chuyện ly hôn với vợ, lúc ấy còn có quản gia, tài xế, đầu bếp chứng kiến, cô muốn chống chế cũng không được.

Nếu như Tô Uyển Nghi chỉ là nhất thời hồ đồ, Triệu Nghị Nhiên chưa chắc sẽ quyết định ly hôn, nhưng cô lại mang thai con của người tình, còn là do người đàn ông tên A Huân chủ động thừa nhận. Chuyện phát triển đến nước này, Triệu Nghị Nhiên không muốn tiếp tục dây dưa, liền tìm luật sư nhanh chóng làm xong thủ tục ly hôn. -leqyd- Bởi vì chuyện ngoại tình cùng có con riêng, nên Tô Uyển Nghi không có tư cách đòi hỏi nhiều, anh cũng không cần trợ cấp tiền nuôi dưỡng, hai người coi như là chia tay gọn gàng, tài sản gì đó đều tự thu hồi.

Anh vốn cho rằng mình muộn đường con cái, bây giờ lại cảm thấy may mắn vì bọn họ không có con, tránh cho sau khi ly hôn dây dưa không rõ.

Tình cảm của anh với vợ trước vốn rất nhạt nhẽo, ban đầu chỉ cảm thấy điều kiện tương xứng nên đồng ý, dù sao cưới ai mà chẳng được? Dựa vào thân phận và địa vị của anh, không thể nào kết hôn với một cô gái bình thường được. Về phần em trai và em gái đều không theo con đường kinh doanh, yêu đương cũng dựa theo ý muốn, cha mẹ chỉ có thể gửi gắm vào người con cả là anh, đối xử bất công như thế, anh đều có thể vượt qua được.

di,,.,.e,,,,nn....da,..,nnnn..,..le,.,..,qu,...y....do,,,,n

Kể từ sau khi kết thúc tang lễ của Lưu Mỹ Châu, Triệu Nghị Nhiên vẫn cảm thấy lồng ngực buồn rầu, thiếu một trợ lý có thể tìm thêm, hiệu suất công việc vẫn có thể đảm bảo tốt, nhưng thiếu Lưu Mỹ Châu thì tựa như thiếu một ly nước lọc, vô vị vô sắc lại có thể giải khát tốt nhất.

Đầu giờ chiều ngột ngạt nào đó, trợ lý Kiều Đan Thư đi tới trước mặt anh, lấy ra một quyển nhật ký màu đỏ, "Chủ tịch Triệu, lúc tôi sắp xếp lại bàn làm việc giúp Mỹ Châu thì phát hiện quyển nhật ký này, tôi nghĩ nên giao cho ngài thì tốt hơn."

"Đưa tôi làm cái gì? Cậu nên gởi cho cha mẹ cô ấy." Triệu Nghị Nhiên nghi ngờ nói.

"Ngài xem thì biết, những thứ khác tôi sẽ gởi cho cha mẹ Mỹ Châu, xin ngài yên tâm." Vẻ mặt Kiều Đan Thư rất phức tạp, giống như muốn nói cái gì đó lại ngại ngùng.

"Ừ, cứ đặt đó đi."

Sau khi Kiều Đan Thư rời đi, Triệu Nghị Nhiên cũng không có lập tức mở quyển sổ kia ra, ngược lại nhắm hai mắt chìm vào hồi ức. Cô gái đeo mắt kính điềm đạm nho nhã đó, cũng coi như nhìn cô lớn lên mỗi ngày, còn nhỏ hơn anh mười tuổi đã hương tiêu ngọc vẫn, khiến anh rất đau lòng, áy náy và hoài niệm.

Thẳng thắn mà nói, cái tên Lưu Mỹ Châu đó có chút tục, bản thân cô cũng là một cô gái bình thường, không tính là thông minh cũng không coi là xinh đẹp, ưu điểm duy nhất chính là nghiêm túc, giao cho cô việc đều làm rất nghiêm túc. Cấp dưới của Triệu Nghị Nhiên không hề bình thường, cho nên để Lưu Mỹ Châu làm trợ lý cho anh, thứ nhất là nể mặt chú Lưu, thứ hai là do anh cảm thấy Lưu Mỹ Châu quá trung thực, ra ngoài làm việc nhất định sẽ thiệt thòi, không bằng ở bên anh cho an toàn.

Kết quả ở lại bên cạnh anh đã tạo thành bi kịch của cô, ông trời thật sự không có mắt, có lúc Triệu Nghị Nhiên đã nghĩ, cho dù là em gái ruột của mình qua đời, anh cũng không sầu não đến thế.

Thở dài, cuối cùng Triệu Nghị Nhiên cũng mở quyển nhật ký kia ra, không bao lâu sau, anh liền hiểu được nguyên nhân Kiều Đan Thư muốn lén lút giao cho mình.

Thì ra đây là một bản ghi chép thầm mến, từng có một cô gái thích anh, để ý anh, xem anh như trọng tâm của cuộc sống, chỉ cần có thể làm chút chuyện nhỏ cho anh, cô sẽ vui vẻ ghi lại.

Tại sao sau khi mất cô mới để cho anh biết được bí mật ấy? Tại sao cô luôn độc thân không hề tìm bạn trai? Khi cô thấy anh kết hôn với người phụ nữ khác thì có cảm nhận thế nào? Cô vẫn tiếp tục làm việc bên cạnh anh, tiếp tục suy nghĩ thay anh, hy sinh cho anh, đây rốt cuộc là thứ tình cảm như thế nào?

Triệu Nghị Nhiên không thể không thừa nhận, anh hoang mang rồi.

Đời này, tiếc nuối lớn nhất của anh chính là chưa từng yêu qua, mặc dù trước khi kết hôn anh cũng có vài bạn gái, nhưng muốn nói đến lãng mạn triền miên, rung động đến tâm can, thì tuyệt đối không thể nào. -leqydon- Người phụ nữ duy nhất thật sự yêu thương anh trừ mẹ thì cũng chỉ có Lưu Mỹ Châu thôi, nhưng cô lại chết vì anh, ông trời ơi, đây là trò đùa tàn nhẫn biết bao nhiêu!

Buổi tối hôm đó, một mình Triệu Nghị Nhiên ở lại làm thêm giờ, cho đến rạng sáng hôm sau mới xem hết quyển nhật ký, có thể là vì thức đêm nên hai mắt anh đỏ ửng, thậm chí có hơi ươn ướt.

Nếu như anh có thể khám phá cẩn thận một chút, nếu như cô có thể dũng cảm thổ lộ, có lẽ cuộc đời của bọn họ sẽ có cái kết hoàn toàn khác. Nhưng "Nếu như" là đại diện cho chuyện chưa từng xảy ra, bọn họ không có nếu như, chỉ có bỏ lỡ. Khi anh khép lại quyển sổ kia, rất khó hình dung rốt cuộc anh đã bỏ lỡ cái gì, chỉ biết là suốt đời này anh sẽ không có cách nào sống thoải mái. Từng có một cô gái thầm lặng thương anh, rồi lại thầm lặng rời đi, chỉ để lại một quyển nhật ký cho anh, làm chứng cho tình yêu của cô.

Mỹ Châu, một viên trân châu xinh đẹp nhưng không ai phát hiện và quý trọng. Nếu như có thể làm lại lần nữa, có thể cho anh một cơ hội không, để anh cảm nhận được niềm hạnh phúc được cô yêu thương, để cho anh nắm chặt phần tình yêu chân thành đó.

HẾT
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.