" Kinh Bắc..."
Giang Vũ Thư như con mèo nhỏ càu cấu Kỷ Kình Bắc, giọng điệu hay khuôn mặt lúc này đều thể hiện rõ ràng sự giận dỗi, ấm ức, buồn tủi. Thấy thế, anh giữ hai tay cô lại, lên tiếng:
"Gì vậy? "
" Anh đã ngủ với bao nhiêu người rồi? "
Ai khi yêu mà không ghen, lúc ấy cô như muốn nổi điên, chỉ là...
Kỷ Kinh Bắc nén cười, trả lời:
" Cũng ít. "
Giang Vũ Thư không còn càu nổi, thực sự đã nổi điên khi nghĩ đến cảnh Kỷ Kinh Bắc cùng với cô gái khác ân ái y như đã làm với mình, bàn tay lập tức đập xuống vòm ngực anh thùm thụp, nâng giọng gắt gỏng hỏi:
" Ít là bao nhiêu?"
Kỷ Kinh Bắc ôm chặt Giang Vũ Thư trong lòng bật cười thích thú, thật ra nếu như cô không mang thai thì anh nhất định sẽ trêu chọc đến khóc, nhưng vì nghĩ cho ' nhan sắc' của con anh nên thôi.
" Chỉ có một mình em thôi! "
" Anh nói dối, em thấy son môi dính trên áo sơ mi của anh, còn có cả bao cao su nữa... híc... "
Kỷ Kình Bắc tuy cười nhưng sắc mặt lại vô cùng nghiêm túc, lên tiếng:
" Là anh thử xem em có ghen, có yêu anh hay không. Nhưng mà, khiến anh thất vọng đấy. "
" Anh và Vũ Ánh là hai người quan trọng nhất đối với em, nhưng ngoài tình thương thì với Vũ Ánh còn là sự trách nhiệm, em không thể làm em ấy tổn thương. "
Kỷ Kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-lo-tinh-yeu/3651391/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.