Trái tim của Giang Vũ Thư đã hoàn toàn tan nát sau câu nói của Kỷ Kình Bắc, nhưng cô vẫn cố kìm ném rời khỏi nơi đó. Chỉ là sức chịu đựng của cô đã chạm đến giới hạn, chẳng tham gia nổi bữa tiệc sinh nhật của bạn học, để
Phương Triều Anh lại một mình và Doãn Đức Vịnh phải đến đón.
"Vũ Thư, cậu đang ở đâu? Cậu ổn không? Tớ đến với cậu ngay! "
"Tớ không sao, tớ về nhà rồi, chỉ là tớ hơi mệt nên về thôi. "
" Hay để tớ sang ngủ cùng cậu? "
Hiện tại giờ đây, Giang Vũ Thư chỉ muốn ở một mình để tự bản thân mình thấu rõ nỗi lòng, rằng cô cần gì nhất lúc này.
Là Kỷ Kình Bắc anh, hay buông bỏ tất cả mọi thứ rời đi nơi khác có một cuộc đời mới.
Thực sự chỉ khi liên quan đến Giang Vũ Ánh, em gái của mình thì cô mới đủ quyết tâm rời xa anh. Bây giờ cô ấy biết rõ, chúc phúc cho cô, nên hai chữ ' buông bỏ' thật khó thực hiện.
" Tôi sẽ kết hôn với người con gái thật lòng yêu tôi, trân trọng tình cảm của tôi, sẽ cùng cô ấy sinh con và tạo dựng một gia đình hạnh phúc, vĩnh viễn quên em! "
" Sao anh không hiểu cho em, em bất đắc dĩ mới làm như vậy, em cũng rất khổ sở mà... "
Giang Vũ Thư gục đầu xuống đầu gối, khi cô đang ngồi co ro trên giường ngắm cảnh về đêm.
Chẳng biết đêm qua Giang Vũ Thư đã suy tính điều gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-lo-tinh-yeu/3651387/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.