Chu Tô dừng một chút, cố gắng kéo tay mình ra khỏi nắm tay của Chung Ly, nhưng dù có cố gắng hết sức vẫn không thể khiến Chung Ly buông tay, bất lực quay đầu nhìn anh hỏi: “Vậy bây giờ anh muốn thế nào đây?" Chung Ly cầm lấy hai vai Chu Tô, xoay người cô lại: "Chu Tô, em không hiểu sao? Cái anh cần là một lý do, một lý do để anh có thể tự thuyết phục mình, em cho anh một lý do đi cho dù là lừa mình dối người cũng được. Cứ nói lý do em lại bỏ đi đứa bé của chúng ta là bất đắc dĩ, em cũng giống như anh luôn mong muốn một mái ấm vui vẻ hạnh phúc cùng nhau nhưng do bất đắc dĩ mới như vậy." Chu Tô thở dài, đẩy tay anh xuống: "Như vậy có ý nghĩa gì? Chung Ly, anh biết rõ là em không muốn đưa bé, biết rõ đối với cuộc hôn nhân này em đã chán nản từ lâu. Anh vốn là người thích giữ thể diện, nhất định phải để em nói ra những lời khó nghe như vậy mới chịu bỏ qua sao?" "Quả đúng là Chu Tô, vẫn luôn thành thật thẳng thắn như vậy. Rất thẳng thắn." Chung Ly cười một cách sầu não, hạ cánh tay đang giữ chặt tay Chu Tô xuống: "Là bởi vì anh ta sao?" Chu Tô nhìn theo tầm mắt của Chung Ly liền nhìn thấy Phương Đại Đồng dựa vào chiếc xe Bugatti vẫy tay về phía cô. Chu Tô thu hồi tầm mắt, trầm mặc, nghĩ tới vẻ mặt cười cợt của Phương Đại Đồng lúc cô bảo anh ta chở mình tới cục dân chính. Anh ta nói: "Chu Tô, theo anh đoán thì em bảo anh đến đây để diễn vai người thứ ba chứ gì." "Cho nên tình cảm của hai người phát triển đến mức không thể kìm chế được nên dẫn anh ta đến thể hiện trước mặt anh?" Đáy lòng Chu Tô bây giờ là một mảnh lạnh lẽo, mím môi không nói gì. "Cho nên, lúc anh đi Đức, đúng là các người cùng nhau đi Pháp?" Chu Tô lại thở dài, hơi ấm tỏa ra khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút nhưng sau đó lại tản đi rất nhanh: "Có phải anh định hỏi tiếp là lọ thuốc tránh thai anh cầm đi xét nghiệm mấy tháng trước cũng là vì có quan hệ với anh ấy nên mới phải uống?" Tê dại, trái tim chết lặng cũng như thân thể lạnh lẽo, Chu Tô buột miệng hỏi. "Chu Tô, tại sao anh cảm thấy mình giống như kẻ ngu đây?" Âm thanh nhàn nhạt mang theo chút khô khốc cùng run rẩy. Chu Tô tự giễu cười một tiếng: "Cảm thấy bị lừa? Thật ra thì rất công bằng, anh có Tần Nhiễm Phong, tôi cũng có người khác. Trước kia chúng ta chọn cùng nhau là sai lầm, hiện tại sửa lại không phải rất tốt? " "Hoá ra là cảm giác như vậy…" Chung Ly ngẩng đầu lên , con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm vào ánh mắt vô hồn của Chu Tô, vuốt ngực: "Thì ra là nhìn thấy nửa kia ở trong lòng người khác lại đau đớn đến như vậy, đáng tiếc, hiện tại anh mới có thể cảm nhận được. Còn em…Chu Tô, có phải em cũng đã từng đau đớn như vậy hay không?" "Quên mất rồi." "Em vẫn còn giận anh? Thật sựđã rất lâu rồi anh không liên lạc với Tần Nhiễm Phong . . ." "Thật ra thì, hai người rất hợp nhau." Chu Tô cắt đứt lời Chung Ly: "Em vẫn luôn cảm thấy như vậy, kim đồng ngọc nữ, ông trời tác hợp, trước kia mẹ anh có thể sẽ ghét bỏ xuất thân của cô ấy nhưng hiện tại thì tốtrồi, tất cả đều vui vẻ, mọi người đều tìm đến nửa kia thích hợp." Chu Tô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Chung Ly, nhanh chóng nghẹn lời. Bởi vì mới vừa rồi khuôn mặt Chung Ly còn giữ được vẻ lạnh lùng thường ngày nhưng bây giờ đã lộ rõ vẻ mệt mỏi và đau xót: "Chu Tô, là em cố ý, em biết nói thế sẽ khiến anh đau đớn nên mới nói vậy, cho nên bây giờ là em đang trừng phạt anh phải không?" "Em không rảnh rỗi đến vậy, nói như thế là để cho anh tỉnh táo lại, đừng cố níu kéo làm gì nữa. Đến đây thôi.” Cô quay đầu lại cười với Phương Đại Đồng sau đó quay đầu nhìn Chung Ly nói: "Hôm nay thật quá lạnh lẽo, cũng đã muộn rồi. Chúng ta từ biệt tại đây thôi." Nói xong nhanh chóng chạy đến bên cạnh Phương Đại Đồng, răng cắn thật chặt vào môi để không bật ra tiếng khóc, khó khăn lắm mới có thể run rẩy nói với Phương Đại Đồng: "Làm ơn, giúp tôi một chút." Nói xong, nhón chân lên với đôi mắt đã long lanh nước, mặc cho Phương Đại Đồng kinh ngạc, hôn nhẹ lên môi anh ta sau đó ôm lấy cánh tay Phương Đại Đồng nói: "Làm ơn đỡ tôi vào xe, tôi chẳng còn chút sức lực nào nữa." Phương Đại Đồng quay đầu nhìn Chung Ly đang ngơ ngác nhìn cách đó không xa, ghé vào tai Chu Tô nói nhỏ: "Chu Tô, em thật sự là thiên tài, thật sự biết cách làm thế nào để đạp lên trái tim người ta một cái thật đau." Nói xong, nhẹ nhàng dìu cô vào xe. Chu Tô ngồi ở trong xe, qua kính dạ quang (*) của xe ô tô nhìn Chung Ly đang ngây ngốc đứng trước cửa cục dân chính, cảm giác đau đớn từ tận xương tủy lại ùa đến. (*) Loại kính mà người bên trong nhìn ra được bên ngoài còn bên ngoài lại không thấy gì bên trong ấy. "Phương Đại Đồng, tôi đã từng nói không muốn khóc nữa nhưng bây giờ lại không nhịn được." Phương Đại Đồng bĩu bĩu môi, không trả lời. Từ cửa kính ô tô, Chu Tô vẫn gắt gao nhìn vào bóng dáng Chung Ly đứng đó, bất chợt anh ngồi thụp xuống, một tay chống trên mặt đất, tay còn lại không rõ ôm bụng hay ôm ngực, vẻ mặt tỏ ra rất đau đớn, ngũ quan cũng vặn vẹo. Trái tim Chu Tô run lên từng hồi, nhanh chóng ngồi thẳng dậy. "Nếu không thì đi xuống xem một chút, em thực sự muốn giày vò anh ta đến chết?" Chu Tô chậm rãi dựa người lại vào ghế, lắc đầu: "Đi thôi, đau đớn chỉ là tạm thời, tất cả rồi sẽ tốt thôi." Đôi tay xoa xoa thái dương: "Mệt quá, chúng ta đi thôi." Phương Đại Đồng khởi động xe, ba người đều tâm trạng nặng nề như nhau. Sau đó mấy ngày, Chu Tô hoàn toàn không thể làm việc được nữa. Đối diện với máy vi tính đầu óc bắt đầu trống rỗng, không phải là do suy nghĩ quá nhiều mà là loại trạng thái trống rỗng mê mang, đứng lên rót ly trà cũng phải vịn vào chiếc bàn mới có thể đứng vững. Về vấn đề ăn uống thì càng không phải nói đến. Tóm lại, hàng loạt triệu chứng của căn bệnh nườm nượp tới, cô không có cách nào sống cuộc sống bình thường nữa, lúc này cũng mới cảm nhận sâu sắc được từ giai đoạn cuối cùng mà Phương Đại Đồng nói là có ý gì. Nói đến Phương Đại Đồng, gần đây Chu Tô cũng không thấy anh ta đâu, có gọi điện thoại cũng chỉ nghe anh ta nói qua loa kiểu như: "Người buôn bán thì luôn luôn phải bận rộn." Điều này cũng quá kỳ quái đi. Từ xưa đến nay Phương Đại Đồng luôn mặc kệ việc làm ăn của gia đình, sao dạo này lại có ý quay lại tiếp quản công việc kinh doanh đây? "Chu Tô, mấy ngày nay cậu ngủ không ngon sao? Sắc mặt tại sao lại kém như vậy?" Lưu Yến Linh đang cầm quyển vở và cây bút làm gì đó, bỗng nhiên hỏi. "Thật sự kém đến thế sao? Có lẽ là mấy ngày nay mất ngủ thật…" Chu Tô sờ sờ khuôn mặt ngày càng gầy gò của mình, xem ra thật sự càng ngày rõ ràng rồi. Lưu Yến Linh để bút xuống, quan sát Chu Tô một cách tỉ mỉ, nói: "Chu Tô, cậu không bỏ được Chung Ly đúng không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]