Sáng sớm, lúc đi tìm Phương Đại Đồng, sắc mặt Chu Tô tái nhợt nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh, giống như sự cầu khẩn cùng đau đớn hôm qua chưa từng tồn tại, chỉ đơn giản hỏi: "Chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
Phương Đại Đồng nhìn cô: "Hiện tại em đã có thể chấp nhận thực tế rồi chứ?"
Khóe miệng Chu Tô hơi cong lên, giống như mỉm cười.
"Cũng đúng, cũng đúng…" Phương Đại Đồng thở dài: "Đây mới đích thực là Chu Tô mà anh biết."
Vào thời điểm lên bàn mổ, Chu Tô quay đầu, nước mắt ngân ngấn nhưng vẫn nhẹ nhàng nói: "Cám ơn."
Phương Đại Đồng nắm lấy tay Chu Tô, cúi đầu nhìn cô, muốn nói gì đó nhưng lại nói không nên lời, tâm trạng quá đau khổ, tim của anh cũng đau đớn lắm chứ, cô thật sự đã chuẩn bị sẵn sàng sao?
Lúc Chu Tô cố rút tay ra khỏi tay Phương Đại Đồng, anh bỗng nhiên hỏi: "Em nói với Chung Ly về cuộc phẫu thuật này rồi chứ?"
Chu Tô cụp mắt, lắc đầu.
"Chu Tô, em hành động như vậy là không công bằng với Chung Ly. Bất luận như thế nào, anh ta cũng là chồng của em, là cha đứa bé, em cứ như vậy mà gạt anh ta, anh ta làm sao mà chịu nổi? Em không sợ anh ta hận em sao?"
Chu Tô run rẩy nhắm nghiền hai mắt, rút tay ra khỏi bàn tay Phương Đại Đồng, ra dấu cho y tá đẩy vào phòng giải phẫu.
Gần hai giờ sau, Chu Tô lê thân thể mệt mỏi, sắc mặt trắng bệch từ phòng giải phẫu ra ngoài. Phương Đại Đồng vội vàng tiến lên đỡ cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-lo-nhung-nam-thang-tuoi-dep-nhat-cua-em/1489402/quyen-4-chuong-10-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.