Những ngày cuối thu đang tiến những bước chân tới gần, đảo mắt Chu Tô đã trở về nước gần nửa năm rồi, việc đời biến ảo, cuộc sống vô thường. Ở quê hương chưa đầy nửa năm nhưng Chu Tô đã trải qua những sự việc và trải qua những thăng trầm của cảm xúc mà gần ba mươi năm cuộc đời cô chưa từng nếm trải, giống như tình cảm của ba dành cho cô; sự ra đi của ba; tình cảm day dứt trái ngang của mẹ, ba và ba Chung Ly; còn có tấm lòng của Chung Ly; tình yêu của anh dành cho mình. Càng hiểu ra càng quý trọng bởi vì mình đã chẳng còn bao nhiêu thời gian để quý trọng nữa. Nghĩ như thế khiến cảm giác bi thương cứ vấn vít mãi trong tâm trí Chu Tô.
Nhưng mà vẫn không phụ sự trông mong của Phương Đại Đồng, cách mỗi một tuần Chu Tô lại đến bệnh viện trung tâm kiểm tra dạ dày một lần. Tối thiểu cô phải biết được mình lúc nào sẽ chết.
Phương Đại Đồng mặc áo bluse trắng, cầm cuộn phim nhìn lúc lâu, mi tâm co rút trong chốc lát, lẩm bẩm : "Thế nào lại như vậy nhỉ?"
Chu Tô cố ngước mắt nhìn theo ánh mắt Phương Đại Đồng nhưng vẫn không hiểu việc gì khiến anh ta kinh ngạc như vậy, không còn cách nào khác bèn hỏi thẳng anh ta: "Tình hình không tốt sao? Nhưng mà gần đây tôi có bị đau thường xuyên đâu."
"Em nói gần đây thế nào, không đau?" Phương Đại Đồng đặt cuộn phim xuống, nghiêm túc nhìn Chu Tô.
"Đúng vậy, chỉ đau một chút thôi, tần suất cũng không thường xuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-lo-nhung-nam-thang-tuoi-dep-nhat-cua-em/1489392/quyen-4-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.