"Là Phương Đại Đồng sao?" Chung Ly bước từng bước tới chỗ Chu Tô: "Em cứ nói thật với anh. Anh chỉ muốn biết sự thật." “Hoàn toàn không phải như anh nghĩ đâu Chung Ly. Em thề! Mối quan hệ giữa em và Phương Đại Đồng thật sự chỉ là bạn tốt, giống như em và Lưu Yến Linh vậy." giọng nói của Chu Tô bắt đầu run rẩy, muốn giải thích lại chỉ có thể ậm ừ mấy chữ, móng tay bấm mạnh vào lòng bàn tay vẫn không cảm giác được gì. "Được, vậy em nói xem, lọ thuốc này có phải của em không?" "Cái này… Thì…" Chu Tô khó xử nhìn Chung Ly một lúc lâu cuối cùng không nói được gì, chỉ còn cách cụp mắt nhìn xuống sàn. "Vậy em hãy nói cho anh biết rốt cục là ai, khi nào thì bắt đầu?" Chu Tô ngồi phịch xuống ghế sa lon, nước mắt lặng lẽ rơi, chậm rãi lắc đầu, lẩm bẩm trong miệng: "Thật xin lỗi… Em không biết nói gì nhưng xin anh hãy tin tưởng em. Chuông Ly…Em có nỗi khổ tâm…Em không phải cố ý…Nói chung em không biết nên nói thế nào. Xin anh hãy hiểu cho em." Chung Ly hừ lạnh một tiếng: "Em nói thật xin lỗi. Lại còn bảo anh hãy tin tưởng em. Nhưng xin lỗi nhé, anh đây chưa bao giờ là người đàn ông rộng lượng đến mức biết vợ mình ngoại tình còn phải thấu hiểu cho cô ta. Thì ra anh bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt thế nào cũng được, em hào phóng không hỏi, không nháo chỉ vì em cũng có tình nhân bên ngoài. Chu Tô! Là anh đã nhầm. Anh thật sự đã quá xem thường em rồi." Nói xong đứng dậy muốn đi. Chu Tô giữ chặt lấy ống tay áo Chung Ly, khom người cầu khẩn: "Chung Ly, em thật sự không biết phải giải thích như thế nào nhưng em thật sự không làm gì có lỗi với cuộc hôn nhân của chúng ta.” Nói xong, âm thanh nghẹn ngào, nước mắt lần nữa lại dâng lên, tay vẫn nắm chặt tay áo của Chung Ly, không chịu buông. Chung Ly chán ghét nhìn Chu Tô một cái, nhanh chóng đẩy Chu Tô ngã trên ghế sa lon nói một câu, tránh ra, liền xoải bước rời đi. Chu Tô ngồi ở trên ghế sa lon khóc òa lên, dùng cánh tay quệt nước mắt: "Chung Ly, đừng bỏ em… Xin đừng bỏ em một mình. Em không còn nhiều thời gian để bên anh, yêu anh nữa đâu. Vì thế lúc này anh không thể bỏ em một mình… Chung Ly..." Ngơ ngác ngồi trên ghế sa lon một buổi chiều, Chu Tô cuối cùng cũng ngồi dậy, lấy nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh ra, bắt đầu rửa sạch. Vốn Chu Tô muốn nấu canh bổ máu cho Chung Ly. Đã cùng mẹ học thật lâu mới miễn cưỡng nấu được một món canh tạm gọi là có thể ăn được. Chu Tô hít hít mũi, lúc lấy cẩu kỷ ra khỏi bì, lỗ mũi vẫn còn chua xót, nhịn không được khóc lên, nức nở một lúc lâu mới hít sâu một hơi, bắt đầu lấy nồi. Chiếc nồi đất nhỏ này là do Chu Tô mất bao công sức đi đến Thuận Ninh, lựa chọn thật lâu mới có thể mua được. Lúc này, Phương Đại Đồng bỗng điện thoại tới ấp úng nói xin lỗi, cô y tá kia mới vừa phát hiện mình đổi sai lọ thuốc, nếu như Chung Ly hiểu nhầm sâu sắc, anh ta sẽ ra mặt giải quyết chuyện này. Chu Tô im lặng rất lâu mới nói: "Phương Đại Đồng, tôi đang nấu canh Ngao thang đẩu cho Chung Ly. Anh đừng quấy rầy." "Chuyện gì xảy ra, em khóc? Có phải hay không Chung Ly làm gì em? TMD hắn ta cũng quá lớn lối rồi. Giả sử như em có người bên ngoài thì thế nào? Hắn ta chung thủy lắm hay sao mà dám nói em? Thế nào chỉ cho quan châu đốt lửa không cho dân chúng thắp đèn?" Phương Đại Đồng nghe giọng nói của Chu Tô Đích nghèn nghẹn nên sự tức giận bỗng tăng vọt. "Anh phát hỏa gì chứ? Tôi có nói gì đâu." "Không nói nữa." Phương Đại Đồng khẽ hừ một tiếng châm chọc: "Chu Tô! Anh nói này, đàn ông trên thế giới này chết sạch rồi hay sao? Tại sao em cứ nhất quyết đâm đầu vào cái tên Chung Ly đáng ghét đó?" "Tôi cúp máy đây. Canh sôi rồi." Chu Tô nhàn nhạt trả lời một tiếng, vội vã cúp điện thoại. Hoàn toàn không để ý đến đầu dây bên kia Phương Đại Đồng gào toáng lên: "Anh còn chưa nói xong !" Chu Tô nghe nói, thời điểm nấu đồ ăn, chỉ có dùng tâm mới có thể nấu ra được món ăn có mùi vị tuyệt hảo. Quả nhiên là như vậy, thời điểm Chu Tô nhìn thấy mẹ mình nấu ăn khóe miệng thường xuyên mang một nụ cười hạnh phúc nên mùi vị thực sự rất ngon. Mất ba tiếng đồng hồ, món canh cuối cùng cũng đã xong. Chu Tô nếm. Cũng không quá tệ. Gọi thêm mấy món ăn bên ngoài, bữa tối như thế này là tốt rồi. Dùng tay chống cằm, chờ Chung Ly. Khi đồng hồ điểm bảy giờ tối, nụ cười của Chu Tô không thể duy trì nổi nữa. Khẽ thở dài, Chu Tô đem canh trong nồi đất bỏ vào trong lò vi sóng, có chút tiếc nuối, dù sao mùi vị làm nóng lại sẽ không được như ban đầu nữa rồi. Lúc tám giờ, Chu Tô không thể ngồi yên nữa, cẩn thận gọi điện thoại, bên kia rất ồn ào, Chung Ly nói ở lại công ty làm thêm giờ, sau đó vội vã cúp. Chu Tô cụp mắt, nhìn chằm chằm vào sàn nhà, yên lặng cúp điện thoại. Đã tám giờ rưỡi, Chu Tô không muốn đợi thêm nữa, lấy cặp lồng cẩn thận múc ra những thứ ngon nhất trong nồi canh, định đem đến văn phòng của Chung Ly. Vừa bước ra khỏi cửa đã đụng ngay Phương Đại Đồng. "Anh tới đây làm gì?" Chu Tô xách theo cặp lồng bất mãn trong lòng, nếu mà nguội thêm nữa chắc chắn sẽ không có mùi vị. "Em nghĩ gì mà đem canh đến cho anh ta? Em nghĩ đi, phiếu xét nghiệm thuốc tránh thai khẩn cấp sừng sững ra đấy, em còn nấu ăn cái nỗi gì? Lúc chiều cũng không nghe anh nói xong. Anh muốn đem thuốc cho em. . ." "Thôi anh đừng nói nhiều nữa. Tôi phải đi ngay, thuốc cứ đem đây." Nói xong đoạt lấy lọ thuốc trong tay Phương Đại Đồng, vội vã quay người. “Chu Tô! Đã khuya khoắt thế này, em còn muốn đi đâu?" Phương Đại Đồng nhất quyết ngăn Chu Tô. Chu Tô vội vã trả lời cho qua chuyện: "Đem canh cho Chung Ly. Anh ấy phải ở lại công ty tăng ca." Phương Đại Đồng nói nhỏ: "Anh ta đang cố ý tránh mặt em thôi." "Phương Đại Đồng!" Chu Tô Đại hét lên một tiếng, hai con ngươi hung hăng nhìn anh ta. "Thôi được rồi. Là anh sai rồi. Anh lái xe chở em đến công ty Chung Ly nhé?" Phương Đại Đồng cười cầu hòa. "Không cần. Tôi tự mình lái xe, tránh làm chồng tôi hiểu lầm." "Bây giờ đã muộn rồi. Em lái xe như vậy thật sự không an toàn. Như vậy đi, anh đưa em đến cổng công ty rồi sẽ quay về ngay không được ư?" Chu Tô suy nghĩ một chút, quay vào xe. Phương Đại Đồng lầm bầm: "Thật sự là lấy mặt nóng dán vào mông lạnh a." Chu Tô ôm chặt cặp lồng, hả hê vỗ vai Phương Đại Đồng một cái. Nhìn Chu Tô ôm khư khư cặp lồng trong lòng tiến vào công ty Chung Ly, Phương Đại Đồng cười khổ, xem ra sức mạnh của ái tình thật đúng là vĩ đại. Lắc đầu, đang định quay đầu xe bỗng thấy Chu Tô lững thững bước ra ngoài, không nhịn được mở cửa xe bước tới hỏi: "Sao quay lại sớm thế?" "Thư ký nói, Chung Ly rời khỏi văn phòng từ sớm." Giọng nói Chu Tô giống như thở dài. Phương Đại Đồng nhìn cặp lồng trong tay Chu Tô, suy tư một lúc sau đó nói: "Chu Tô, em nói xem em đang làm cái gì đây?" Chu Tô cúi đầu, sau đó nhẹ giọng nói: “Anh cầm hộ tôi cặp lồng, có thể anh ấy phải đi gặp khách hàng. Thư ký không biết, có thể là như vậy." Phương Đại Đồng nhận lấy cặp lồng, lẳng lặng nhìn Chu Tô bấm số, sau khi điện thoại có người nhận liền vội vàng nói: "Chung Ly! Anh đanh ở đâu? Em nấu canh . . ." Nói được chừng đấy, sắc mặt chợt tối sầm, cánh tay rũ xuống. "Thế nào?" Phương Đại Đồng hỏi "Không có gì, trở về thôi. Anh chở tôi về nhà đi." Âm thanh của Chu Tô có chút suy yếu. Âm thanh trả lời điện thoại đúng là như một chậu nước đá dội thẳng vào người trong trời đông. Là giọng nói của một cô gái. Chu Tô chắc chắn đó là Tần Nhiễm Phong. Cô ta nói: "Chung Ly ư? Anh ấy đang tắm. Có chuyện gì sao?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]