Chu Tô sửng sốt, hít thở khó khăn hỏi: "Chu Nhuế, em...em nói gì?"
"Chị, trước đừng hỏi, mau tới bệnh viện trung tâm. Ba đang cố gắng chống đỡ để chờ chị, gặp được chị là tâm nguyện cuối cùng của ba. Chị nhất định phải tới đây! Lầu bốn phòng cấp cứu, nhanh lên một chút!" Cuối cùng Chu Nhuế khóc không thành tiếng.
"Tút…Tút…" bên kia điện thoại đã bị cắt đứt.
Chu Tô vừa định bò dậy lại bởi vì dạ dày co rút mà lần nữa ngã xuống giường. Cô dùng toàn bộ sức lực chống thân thể, ôm bụng, tự lẩm bẩm: "Đừng đau nữa có được hay không, chỉ lúc này thôi, đừng đau lúc này thôi mà. Ba muốn gặp mặt, gặp một lần cuối, làm thế nào đây, lúc này đừng đau nữa có được hay không?" Nói xong, nước mắt phun tuôn trào.
Phương Đại Đồng đau lòng nói: "Chu Tô, đừng như vậy, đừng như vậy..." Âm thanh đã nghẹn ngào đến cực điểm.
Chu Tô nắm thật chặt tay áo của Phương Đại Đồng khóc lớn: "Phương Đại Đồng, giúp tôi một chút, giúp tôi một chút! Rất nhiều năm rồi tôi chưa gọi ông một tiếng ba, chẳng lẽ giây phút cuối cùng ông ấy còn trên cõi đời cũng không thể có mặt? Đây là căn bệnh chết tiệt gì mà đau như vậy chứ?" Nói xong hung hăng nện lên dạ dày bản thân một cú, nhưng sự đau đớn này không phải vì cú đấm mà dừng lại, ngược lại vì đau đớn mà lăn lộn.
Phương Đại Đồng gấp đến độ hung hăng vò đầu bứt tóc, áp chế sự nóng lòng của mình an ủi cô: "Chu Tô, với tình hình bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-lo-nhung-nam-thang-tuoi-dep-nhat-cua-em/1489364/quyen-3-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.