Ngày hôm sau, nhìn Lưu Yến Linh không coi ai ra gì tự nhiên ngồi đan vớ cho chồng, Chu Tô hỏi: "Yến Linh, bình thường vợ chồng là luôn luôn thương yêu, quan tâm, chia sẻ lẫn nhau phải không?"
Lưu Yến Linh dùng ngón út móc sợi len lên, đáp một cách máy móc: "Tất nhiên rồi, đến cả con cái cũng có rồi thì yêu thương, quan tâm, chia sẻ liền sẽ trở thành thói quen trong cuộc sống vợ chồng thôi.”
"Hai bên ở trong mắt đối phương là hoàn mỹ, đúng không? Trong sách đều nói như vậy."
"Hoàn mỹ?" Lưu Yến Linh nheo mắt liếc cô một cái: "Mỗi ngày nhìn Dương Lực ôm bộ cờ vây lau đi lau lại như bảo bối, mình lại bực bội. Những lúc đó thật sự cảm thấy hối hận về việc ban đầu tại sao lại coi trọng lão ấy. Vẫn là cậu lợi hại. Cậu chọn người chồng như Chung Ly, dáng dấp nhất đẳng, gia sản nhất đẳng, bối cảnh nhất đẳng. Tóm lại là giống như bài hát gì đó của Lưu Đức Hoa nhỉ? Đúng! ‘Tôi người hoàn mỹ nhất trên thế giới!"
Chu Tô nhăn mặt nói: "Cậu đừng chọc cười mình nữa, mình biết cậu là người ngoài cứng nhưng trong mềm. Miệng thì nói vậy chứ thực ra trong lòng nhất mực yêu thương Dương Lực."
Lưu Yến Linh bĩu môi cười cười không nói gì nữa.
"Yến Linh, cậu biết đan áo len chứ?"
"Cũng tàm tạm, ngày xưa mình có nhìn mẹ làm mẫu mấy cái, đến bây giờ vẫn còn nhớ đôi chút, chỗ nào không biết thì tự mình tìm hiểu, chắc là đan được." Nói nửa chừng bỗng dừng lại, nhìn chằm chằm vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-lo-nhung-nam-thang-tuoi-dep-nhat-cua-em/1489331/quyen-1-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.