Tối hôm đó, mặc dù rất không tình nguyện nhưng Chu Tô vẫn bị mẹ Chu nhét vào tay bao nhiêu trái cây cùng bánh ngọt, vừa lôi vừa kéo cô ra cửa, cô vừa bị kéo vừa lẩm bẩm: "Mẹ! Đi làm gì chứ!"
Mẹ Chu Tô dí trán cô, giận dữ nói: "Ý con là sao? Dĩ nhiên là phải đi cảm ơn người ta rồi, nếu không nhờ Chung Ly cái mạng nhỏ của con còn giữ được đấy."
"Cậu ta chỉ là vô tình đi ngang qua, cũng không phải là thực tâm muốn cứu con. Trong lòng đoán chừng đã mắng con đến mấy ngàn lần rồi ấy chứ!" Dúi đồ trả lại cho mẹ mình, Chu Tô định bụng quay đầu chạy.
Tất nhiên là chưa kịp nhấc chân đã bị Lý Cẩm Phương lôi trở lại: "Mặc kệ như thế nào cũng là Chung Ly đã cứu con, vì con mà còn bị gãy xương. Không nói nhiều nữa, mau đi với mẹ!"
Lúc bước vào cửa nhà họ Chung, mặt Lưu Tú Cầm lúc trắng lúc xanh, nhàn nhạt nói một câu: "Ngồi đi."
Chu Tô nghĩ thầm, mẹ mình thật là vớ vẩn, vì sao phải tới đây tự làm mất mặt mình, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Chung Ly đang gác chân ngồi trên giường, thực ra Chu Tô cũng không quan tâm lắm đến cánh tay còn đang bó bột được vắt lên cổ của Chung Ly cho lắm.
Lý Cẩm Phương kéo Chu Tô qua phía đối diện với Lưu Tú Cầm, vừa cười vừa nói: "Chị Lưu, thật xin lỗi vì bỗng dưng con bé nhà tôi làm liên lụy đến Chung Ly nên mẹ con tôi đến đây thứ nhất là nói xin lỗi, thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-lo-nhung-nam-thang-tuoi-dep-nhat-cua-em/1489323/quyen-1-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.