Edit +Beta: Hwan
**********
Sau khi bình tĩnh lại.
Patrick gắt gao ôm lấy Lâm Mộc, hôn lên mái tốc mềm mại của hắn.
“Đáp ứng ta về sau đừng tùy hứng như vậy. Ta biết Casso không dám một mình mang ngươi ra ngoài. Tự nhiên là do ngươi buộc nó. Mộc Mộc, ngươi rất không có ý thức nguy hiểm, thế giới này bất đồng với nơi đó của các ngươi.”
“Ta sẽ không có lần sau.” Lâm Mộc cam đoan, “Hôm nay ta rất sợ hãi. Patrick, ta phát hiện có thú nhân săn thú ở ngọn núi này.”
Patrick gật đầu, “Thú nhân ở mùa mưa sẽ xuất môn, ngọn núi này lớn như vậy, tự nhiên là sẽ có thú nhân tới nơi này.”
“Vậy không sao chứ? Không lo lắng sẽ có thú nhân phát hiện ra nơi này của chúng ta sao?” Hắn lo lắng hỏi ” Chúng ta đem lối ra vào sơn cốc lấp lại đi. Ta hôm nay ở nơi đó suýt nữa bị phát hiện.”
Thấy Patrick nghe thấy hắn nói suýt nữa bị phát hiện mà nhíu mày liền vội vàng cam đoan lần nữa “Đây là lần cuối cùng, ta cam đoan!”
Có lẽ việc Lâm Mộc cam đoan có chút hiệu quả, sắc mặt Patrick khôi phục bình thường.
“Cửa sơn cốc không cần lấp, đó là dành cho các ngươi xuất cốc. Tuy các ngươi có thể cho dực thú mang các ngươi ra ngoài, nhưng giống cái có bạn lữ không thể tùy tiện ngồi lên thú hình thú nhân khác. Hơn nữa nếu xảy ra chuyện gì còn có thể lưu cho các ngươi một con đường.” dực thú = thú biết bay
“Vạn nhất bị phát hiện thì như thế nào? Hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-lac-du-thu-xuyen-viet-chi-du-thu-bo-lac/763054/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.