Việt Kim nhồi nhồi chiếc khuy trên lòng bàn tay:
- Trời đất! Nó chỉ là một chiếc khuy áo tầm thường thôi mà sao ông lại tha thiết chiếm đoạt làm gì dữ vậy hả ông Sa Cơ?
Em nhắc đi nhắc lại mãi câu hỏi, đôi mắt chăm chú ngó lão Un vẫn đờ người nằm trên làn cát nóng. Không một tiếng trả lời. Việt Kim đưa chiếc khuy lên gần mắt chăm chú xem xét nét viền quanh mép khuy, một đường trũng hơi sâu, nhìn kỹ mới thấy. Em lùa móng tay vào cái vạch đường đó, ấn ấn. Không có gì khác lạ! Lật mặt sau, em đưa hai ngón tay nắm lấy cái núm có lỗ vẫn để sâu chỉ đặng dính vào áo. Hai ngón tay em xoay xoay lắc lắc cái núm khuy... Chợt một tiếng lách cách rất nhỏ, khẽ vang lên, nghe như tiếng động của một chiếc ổ khóa két sắt.
Đôi mắt sáng ngời, đôi môi xinh đẹp cong tròn phát ra một tiếng la thất thanh:
- Ối cha! Có cái gì lạch cạch trong này...! Hình như có bánh xe, lò xo hay chốt hãm gì trong đó. Ồ đúng rồi! Na Dép đã chẳng cho biết thợ kim hoàn Du Ráp là những tay khéo léo nhất thế giới đó sao?
Dứt lời, tay vẫn nắm chắc cái khuy, em tung chân chạy bay lại phía bà Phan Hoàng Mỹ lúc này đã tỉnh lại, đang mỏi mệt ngồi dựa người vào vai ông chồng. Đôi môi trắng nhợt của thiếu phụ nhắc lại lời Việt Kim như một tiếng vang:
- Na Dép! Na Dép! Hừ hừ! Na Dép!
Tiếng rên ư ử của Un Sa Cơ chợt vang lên khiến ông Hải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-khuy-ky-la/37189/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.