- Ba ơi! Cứ để con đi rồi khi trở về thế nào ba cũng có được vài ý niệm về vùng khảo cổ Can Pác có phải hơn không hả ba?
Vừa dứt lời, Việt Kim đã chạy ngang chạy dọc từ đầu tới cuối phòng, lượm chổ này cái quần, chổ kia cái khăn mặt đầu giường một cái áo rồi liệng dồn tất cả vào một cái túi lớn, miệng mở rộng để trên giường. Cái túi đặc biệt của người dân Du-Ráp, rất to. Tống thêm vào đó một chiếc áo len dài tay xong, hai tay đút túi quần "cao bồi", em đưa tia mắt quét một vòng quanh phòng xem còn quên gì không?
Ký giả Hải Âu ngồi trên ghế dựa gần đó, hai khủy tay chống lên đùi, hai bàn tay nâng cằm nét mặt lo lắng:
- Thì ba vẫn cho phép con đi đấy chứ, Việt Kim! Có điều ba nhận thấy là việc đó không cần thiết, vậy thôi! Thế nào rồi kỹ sư Hoàng cũng được tin ngay đó mà. Cần gì con phải đi kia chứ! Công việc ở Ba-ga-ra còn bao nhiêu đây này.
Việt Kim nheo mắt nhìn cha ranh mãnh:
- Ba giận con rồi đấy hả ba! Con cứ nghe tiếng ba nói lớn "Việt Kim" là con biết hà!
- Không, giận gì đâu! Ba chỉ muốn rằng khi nào đi thăm Can Pác thì cha con mình sẽ cùng đi. Như vậy ba sẽ có dịp quan sát thái độ của con, lớp người thuộc kỷ nguyên nguyên tử, mà con là đại diện, khi đứng trước một nền văn minh của thiết khí thời đại coi ra sao. À còn chuyện bà Phan Hoàng Mỹ nữa. Con thấy bà ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-khuy-ky-la/37179/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.