Biết ở nơi đây hỏi cũng không được gì, Lạc Lạc vội vàng nói: “Tam ca ca ngươi ôn bài đi, ta đi trước tìm Từ phu nhân.” Lạc Lạc và người trong Từ gia vốn cũng không thân quen, cũng chẳng có nhiều lời để nói. Lúc ấy là do Từ đại nhân và Mai Vô Quá ngầm ký kết mới có việc nhận con gái nuôi, hai bên cũng chẳng có loại tình cảm sâu nặng.
Hoàng thượng vì muốn thu nhận Mai Vô Quá thành người của mình, liền do Từ đại nhân từng là thượng cấp của Mai Vô Quá tới liên hệ tình cảm, tất nhiên Mai Vô Quá muốn nghe theo phía Hoàng thượng, nhưng cũng không muốn công khai đối địch với phía chủ đình Vương, dù sao, bản thân vẫn còn đảm nhiệm chức vụ trong Lục Phiến Môn. Lạc Lạc làm thê tử của hắn, tất nhiên hiểu rõ đoạn đường này.
“Vậy muội muội đi thong thả, nếu trễ quá thì nghỉ ngơi trong phủ, khuê phòng kia của muội vẫn thường xuyên được dọn dẹp.” Từ tam thiếu gia khách khí nói.
“Tam ca ca lưu lại, Từ công tử lưu lại.” Không đợi Từ Kiêu Đình lên tiếng, Lạc Lạc dẫn Tiểu Thúy ra cửa.
Lạc Lạc mang Tiểu Thúy theo đi tới viện Từ phu nhân, nơi đây mình từng sống một khoảng thời gian, trong khoảng thời gian đó, những chuyện khác không nhớ rõ, chỉ nhớ từng ngày trôi qua đều da diết nhớ mong Mai Vô Quá.
“Ê, ta mệt chết rồi, nàng chạy làm gì.” Từ Kiêu Đình hồng hộc chạy tới, đoán đã đuổi theo một đoạn đường rồi.
“Ta không có chạy, ngươi mới là người chạy.” Lạc Lạc để tránh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-khoai-tuong-cong-thang-chuc-ky/1580011/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.